Mộc Trà quay ra vẫn thấy anh đứng uống rượu nhìn mình mà để mặc tay bị thương thì cũng xót ruột. Cô rời khỏi Bách Việt đi về phía Khải Viễn, lấy túi xách lôi ra chiếc khăn nhỏ nâng tay anh lên buộc lại.
- Anh làm như này để làm gì?
- Trà… chúng ta nói chuyện đi.
- Hiện tại tôi không biết phải nói gì với anh cả. Vậy nên đợi khi nào tôi có thì sẽ nói. Về thôi… tôi còn nhiều việc phải làm nữa.
Mộc Trà buộc xong thì xách túi đi trước nhưng anh đã sải bước nhanh nắm lấy tay cô kéo vào vòng tay mình đưa đi.
- Đừng ôm người khác xong ôm tôi.
Mộc Trà ghét bỏ gạt tay anh trên người mình ra bước đi băng băng nhưng đi vội nên gót giầy dẫm vào vạt váy liền bị ngả người ra sau. Cô chưa kịp ngã, cả người bị nhấc bổng lên. Cô đánh vào vai anh bực bội:
- Thả tôi xuống, ai cần anh bế hả?
Hình ảnh hiện tại này làm cô nhớ đến bức ảnh mà Hạnh Linh gửi nên càng bực mình mà vùng vẫy cật lực.
- Á…
Khải Viễn nhăn nhó, mồ hôi rịn trên trán nhưng vẫn không buông cô ra. Mộc Trà lo lắng hỏi:
- Anh làm sao vậy?
- Không sao?
Cô chỉ nghĩ anh đau ở tay bị thương nên cũng kệ không hỏi nữa. Đông Huy trườn xe đến, anh chủ động mở cửa rồi đặt cô ngồi vào xe rồi mình cũng ngồi xuống bên cạnh, ngả người ra ghế thở không ra hơi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-3-nang-con-van-vuong/2575439/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.