Yến Nhi phụ họa theo:
- Chuyện... già vậy lấy được vợ trẻ phải đầu tư chứ?
- Anh ấy không già nha... chưa già chút nào.
Thanh Du bênh chồng, được thể ba người còn lại cười:
- Ừ, không già đâu... dù sao chúng ta cũng giống nhau, không được chê chồng già.
Mộc An thắc mắc:
- Sao gu của chúng ta mặn giống nhau nhỉ? Lão nào cũng già khú ra... vậy mà... lại đáng yêu.
Bốn cô gái cùng bật cười. Ngồi đợi đến giờ làm lễ mà họ thi nhau nói xấu chồng bằng những lời lẽ đầy yêu thương.
Giờ lành đến, bố Việt vào phòng dắt tay Thanh Du ra ngoài. Cô hồi hộp lẫn run run.
- Con hồi hộp vậy làm bố cũng hồi hộp theo đấy.
Nghe bố nói đùa, Thanh Du thấy tâm trạng mình phấn chấn hẳn lên. Cửa phòng mở ra, cô theo bước chân bố đưa vào hội trường tiệc cưới. Mẹ Hường bên dưới nhìn hai bố con chấm mắt liên tục. Đến chỗ Thế Quý, bố trao tay cô cho anh, dặn dò:
- Cậu nên gọi tôi là bố vợ, tôi sẽ không chuyển khẩu con gái tôi thành em dâu đâu. Hai đứa hãy sống thật hạnh phúc nhé!
Thanh Du vì lời bố nói mà vừa khóc vừa cười... giọt nước mắt hạnh phúc nhỏ xuống bên má. Thế Quý đáp lời anh rể:
- Anh còn trẻ lắm, làm bố vợ em có ngại không?
Cả hội trường ai nấy đều bật cười sảng khoái. Hoàng Việt lườm em vợ một cái cảnh cáo:
- Cứ để con gái tôi khóc thì tôi sẽ đón nó về đấy... cấm cậu cướp.
- Em biết rồi... nhất định em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603431/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.