Thế Quý nhìn Lan Anh ghét bỏ đến cực độ, anh gằn giọng:
- Nếu cô ta đã mất công tính toán như vậy thì hãy giữ đứa trẻ đi, đẻ xong con nuôi còn cưới thì không đời nào. Con chỉ lấy người con yêu thôi.
Anh gạt tay mẹ và chị gái bỏ đi. Trong lòng vô cùng bực bội, nếu Thanh Du đã về nhà, chắc chắn cô ấy đã biết chuyện mới bỏ đi nên mới tắt điện thoại như vậy.
Lên xe anh gọi cho Quỳnh Thư hỏi nhưng không có thông tin, đi lang thang khắp phố, anh cũng chẳng biết cô có thể đi đâu nữa. Tìm cô gần như trong bất lực, quán coffee không thấy, trường học, thư viện không có... vậy cô có thể đi đâu được. Điện thoại có cuộc gọi đến của Dương Tùng, anh từ chối cuộc gọi nhưng khi bị gọi liên tục thì ấn nghe, giọng điệu bực bội:
- Tôi đang bận, đang rối lắm, cậu gọi sau đi.
- Vì Thanh Du phải không?
- Cậu biết Thanh Du ở đâu hả?
- Ừ, cô ấy đang ở nhà tôi, say rượu... đến ngay đi không tôi cũng không biết sẽ làm gì cô ấy đâu.
Tắt điện thoại, Dương Tùng chống cằm nhìn Thanh Du:
- Em cãi nhau với anh ta hả?
Cô xua tay lắc đầu, dù mới uống có vài cốc mà đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Cô nhìn anh cười xòa rồi lại lặng thinh cuối cùng thì bật khóc:
- Em sắp chia tay anh ấy rồi...
- Vì sao? Anh ta không tốt hả?
- Anh ấy rất tốt nhưng không thuộc về em.
Thanh Du ngả nửa người nằm xuồng bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603403/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.