Cả hai nhìn nhau mặt mũi nặng trịch muốn vào phòng nói chuyện phải trái nhưng họ đã đóng cửa rồi.
- Bây giờ làm sao?
- Về phòng nghĩ cách vậy? Chẳng lẽ chúng ta lại thua họ.
- Không thua chẳng lẽ làm chó?
Nhân viên của khu nghỉ dưỡng mang bếp than nướng đến, Thanh Du cùng Quỳnh Thư mang đồ ăn ra ướp léo nhéo gọi:
- Hai anh có xuống đây nướng đồ không hay nhịn hả?
- Ai bảo không cho ngủ cùng, hai em tự làm đi.
- Ơ, đình công đấy à?
Cả hai khúc khích cười rồi không cần gọi nữa mà đặt đồ lên vỉ nướng, chín đến đâu ăn đến đó. Dường như ở trên phòng ngửi thấy mùi đồ ăn nên cả hai lão già lò dò đi xuống nhưng sau khi ăn no thì Thanh Du và Quỳnh Thư lại dập tắt lửa, cũng không phần hai lão.
- Hai anh không ăn mà, xuống đây làm gì?
- Bọn em làm xong chưa?
- Xong rồi ạ...
Thiên Vũ chưa kịp mừng thì Quỳnh Thư đế thêm:
- Nhưng bọn em ăn hết rồi, các anh muốn ăn thì tự làm mà ăn nhưng lửa tàn rồi.
- Gì cơ?
Thế Quý nhíu mày nhìn Thanh Du. Anh kéo cô ngồi vào lòng mình thí:
- Du à, anh đói lắm.
- Ai bảo em gọi anh không xuống.
- Đấy là anh dỗi... ít ra em cũng nên thí anh chứ?
- Bọn anh có thể làm bố chúng em được mà còn phải thí sao?
Quỳnh Thư khúc khích cười khi nhìn mặt hai người đàn ông nghệt ra. Thiên Vũ không đồng tình:
- Bố gì mà bố, có Thế Quý thôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603397/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.