Thiên Vũ tắm rửa xong ra ngoài thấy Quỳnh Thư cứ đi lại trong phòng cắn móng tay rồi lại thở dài. Anh đứng im nhìn xem cô đang nghĩ đến cái gì. Một lúc, thấy cô lột ga giường ra hỏi anh:
- Anh, em giặt nó xong phơi ở ban công được không?
- Không cần, lát bác giúp việc giặt.
- Không được
- Sao không được?
- Bác ấy sẽ thấy mấy thứ này mất.
Thiên Vũ cười lớn, anh đến lấy ga giường trên tay cô ném vèo xuống đất rồi ôm cứng lấy cô:
- Thấy thì sao hử?
- Trên ấy có lưu lại dấu vết anh và em....
- Bé con ngốc... không làm sao cả. Anh còn không muốn giặt sạch vết máu ấy nữa.
- Hừ... anh đúng là biến thái hạng nặng rồi.
Thiên Vũ tựa cằm lên đầu cô, tâm trạng vô cùng thỏa mãn sau một đêm hành hạ vợ.
- Buông em ra đi... anh nghe thấy bụng em réo vì đói chưa?
- Vậy ăn thịt anh đi cho đỡ đói.
Quỳnh Thư mang tay anh lên cắn một cái thật đau. Thiên Vũ nhăn nhó nhắc:
- Có lẽ lát anh phải đi tiêm phòng dại mất thôi.
Bà nội và cả nhà đang cùng nhau ăn trưa nhưng lại nói chuyện về hai nhân vật vắng mặt thật hùng hồn:
- May quá! Vũ già nhà mình cũng đến lúc lấy vợ rồi, mẹ cứ nghĩ con bé sẽ chê nó già... may quá không chê.
- Mẹ, con trai con hơi già một tý nhưng kết cấu nó đẹp mà. Bằng chứng là bây giờ vợ nó còn chưa dậy nổi mẹ kìa.
Bà nội vỗ tay đen đét, gật gù:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603395/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.