Giọng anh trầm buồn, mắt vẫn nhìn lên sân khấu, khẽ tâm sự:
- 6 năm trước, khi Tú Anh tự tử tại nhà, tôi về nhà thấy vậy vội đưa cô ấy đi cấp cứu. Đến ngã ba đường, mẹ Thanh Du sang đường dù đèn báo người đi bộ đã chuyển đỏ nhưng có lẽ chị ấy nghĩ đêm muộn đường vắng nên cứ đi. Nếu tôi đi chậm lại thì sẽ nhìn thấy chị ấy... sẽ không có tai nạn. Năm ấy, mẹ Thanh Du còn có thai nhưng lúc ấy vì lo cho Tú Anh mà tôi đã không dừng xe lại. Tôi gọi cấp cứu rồi gọi chị Hường đến sắp xếp. Khi ấy Tú Anh mất đi, tôi cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến vụ tai nạn ấy nữa. Chị Hường báo người phụ nữ ấy qua đời nên tôi có cùng chị đến nhà tang lễ thắp hương cho chị ấy. Dù nhìn di ảnh chị ấy rất quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu vì khi ấy, cái chết của Tú Anh quá đột ngột khiến tôi không còn quá bận tâm mà tìm hiểu nữa. Hôm nay tôi mới biết... hóa ra... chị ấy là chị gái của An Nhiên...
Thiên Vũ không kìm được mà thốt lên ngạc nhiên:
- Gì cơ? Vậy Thanh Du là cháu của An Nhiên sao?
Thế Quý gật đầu. Anh cười buồn, uống thêm một cốc rượu nữa:
- Chiều nay cùng Thanh Du đi tảo mộ tôi mới phát hiện ra. Liệu Thanh Du có tha thứ cho tôi không? Theo các cậu có thể không?
Bảo Cường mới chơi cùng Thế Quý sau lần anh giúp Yến Nhi nên không biết người dì kia của Thanh Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603381/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.