Quỳnh Thư không trả lời mà ngồi dậy đi lấy quần áo mặc vào người. Ra ngoài thấy Thiên Vũ vẫn ngồi im không động đậy, người vẫn chỉ có chiếc khăn tắm quấn ngang thì cô mặc kệ mà lên giường nằm. Đã có ý tốt còn anh muốn ngủ đâu thì ngủ không liên quan đến cô. Tự dưng nhà không ngủ lại chui đến đây ngủ với cái người mà trong mơ cô cũng ám ảnh nữa.
Thanh Du rửa xong bánh chưng thì cùng Thế Quý xếp vào trong nhà, lấy tấm nhôm bà đã chuẩn bị đè lên nén lại. Mùi bánh chín nóng hổi thơm phức gọi Tết về. Nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, mắt đã trĩu xuống nên cô gọi anh:
- Chú để đấy sáng mai con dọn cho ạ.
Thật may cho cô không gọi sai, bà từ trên tầng đi xuống cũng kịp nghe cô nói.
- Hai chú cháu giỏi quá! Thôi đi ngủ đi.
- Sao bà lại dậy giờ này ạ?
- Bà sợ hai chú cháu ngủ quên nên đặt giờ vớt bánh dậy, ai ngờ đã làm xong rồi.
- Du ơi, em.... cháu đi ngủ đi.
Anh nhìn thấy mẹ thì đổi ngay xưng hô kịp lúc. Thanh Du nháy mắt thầm khen anh nhanh nhạy. Cô khoác tay bà đi lên tầng:
- Bà về phòng ngủ tiếp đi ạ.
- Con cũng ngủ sớm đi, sáng mai dậy làm cơm cúng tất niên nữa.
- Vâng ạ.
Đưa bà đến tận cửa phòng, cô mới lò dò đi về phòng. Ai ngờ chú đã ung dung ngồi ở giường cô nghịch điện thoại rồi:
- Anh về phòng đi không nhỡ mọi người biết thì sao.
- Lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603375/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.