Thanh Du thấy điện thoại chú gọi về thì chạy ra vườn mở lên nghe:
- Bé yêu, đang làm gì đấy?
- Sao giờ anh mới gọi về chứ?
- Nhớ anh không? Anh bận, rất bận, đang cố gắng xong để kịp về đưa em đi chơi Tết đây.
- Anh về trước 30 Tết là được không phải vội mà ép mình làm việc quá sức đâu. À anh gọi cho thầy Vũ xin cho Quỳnh Thư học được không ạ?
- Cậu ta làm sao?
Thanh Du ấm ức kể lại cho anh nghe mọi việc, thầy còn chẳng nể mặt cô là người yêu anh mà vẫn nghiền cho ra bã, cứ học vài tiết lại kiểm tra một lần mà kiểm tra kiểu đề mở nên điểm số chẳng bao giờ được tối đa cả.
- Được rồi, để anh bảo nó. Trước giờ nó hay nguyên tắc như vậy đấy. Còn em có theo được không?
- Anh nghĩ em là ai hả?
- Em là người yêu anh.
- Hừ... sao anh cứ hay xuyên tạc vậy hả? Mấy hôm nay cô Lan Anh sang nhà chơi suốt, lần nào cũng hỏi về anh thôi.
- Vậy em tránh đi, đừng nghe nhiều đau đầu.
Thanh Du thở dài gật đầu. Dù cũng muốn tránh nhưng cô lại cứ tìm cách bắt chuyện cơ. Mà chủ đề cô hỏi toàn về chú thành ra làm cho cô nhớ quay quắt.
- Em nhớ anh rồi, làm sao đây?
- Ngoan, tập trung học đi, anh sẽ tranh thủ gọi về cho em và sẽ về sớm được không? Hay nghỉ Tết anh đưa em đi Đại Lục chơi nhé!
- Thật ạ, nhưng nói với mọi người thế nào ạ?
- Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603368/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.