Thanh Du thấy điện thoại chú gọi về thì chạy ra vườn mở lên nghe: - Bé yêu, đang làm gì đấy? - Sao giờ anh mới gọi về chứ? - Nhớ anh không? Anh bận, rất bận, đang cố gắng xong để kịp về đưa em đi chơi Tết đây. - Anh về trước 30 Tết là được không phải vội mà ép mình làm việc quá sức đâu. À anh gọi cho thầy Vũ xin cho Quỳnh Thư học được không ạ? - Cậu ta làm sao? Thanh Du ấm ức kể lại cho anh nghe mọi việc, thầy còn chẳng nể mặt cô là người yêu anh mà vẫn nghiền cho ra bã, cứ học vài tiết lại kiểm tra một lần mà kiểm tra kiểu đề mở nên điểm số chẳng bao giờ được tối đa cả. - Được rồi, để anh bảo nó. Trước giờ nó hay nguyên tắc như vậy đấy. Còn em có theo được không? - Anh nghĩ em là ai hả? - Em là người yêu anh. - Hừ... sao anh cứ hay xuyên tạc vậy hả? Mấy hôm nay cô Lan Anh sang nhà chơi suốt, lần nào cũng hỏi về anh thôi. - Vậy em tránh đi, đừng nghe nhiều đau đầu. Thanh Du thở dài gật đầu. Dù cũng muốn tránh nhưng cô lại cứ tìm cách bắt chuyện cơ. Mà chủ đề cô hỏi toàn về chú thành ra làm cho cô nhớ quay quắt. - Em nhớ anh rồi, làm sao đây? - Ngoan, tập trung học đi, anh sẽ tranh thủ gọi về cho em và sẽ về sớm được không? Hay nghỉ Tết anh đưa em đi Đại Lục chơi nhé! - Thật ạ, nhưng nói với mọi người thế nào ạ? - Để đấy anh lo, bây giờ anh bận rồi, tối anh gọi lại nhé! - Dạ Thanh Du tắt điện thoại, mở hình nền ngồi nhìn chằm chằm. Từ khi yêu, cô cài điện thoại là ảnh hai người nên luôn giữ bên mình. Trong điện thoại cũng toàn ảnh cô và anh, đi đâu cùng cô cũng chụp ảnh lưu lại từng khoảnh khắc hạnh phúc ấy. - Cháu có bạn trai rồi phải không? Thanh Du giật mình giấu điện thoại vào túi quần. Không biết cô Lan Anh đã ra đây từ bao giờ, liệu có nghe thấy cô và chú nói chuyện hay có nhìn thấy ảnh hai người trên điện thoại không? Vậy nên Thanh Du không từ chối để dò ý xem cô thế nào? - Vâng ạ, cháu mới có thôi ạ. - Chúc mừng cháu, chú Quý không phản đối chứ? Thanh Du mỉm cười vờ bí mật: - Cô đừng nói với chú hộ cháu nhé! Cháu định sẽ nói sau ạ. Thanh Du thấy cô cười vui vẻ còn giảm âm lượng: - Bố mẹ cháu có biết không? - Dạ, cháu còn đang học nên chưa nói với ai ạ. Không ngờ lại bị cô nhìn ra. Lan Anh đi đến xích đu ngồi xuống nhìn Thanh Du tâm sự: - Du có biết cô thích chú Quý từ bao giờ không? Ôi lại về chú sao? Cô đã đang nhớ anh chết đi được đây... vậy nhưng cũng tò mò muốn biết nên lắng tai nghe. - Ngày bố mẹ cháu cưới nhau là lần đầu tiên cô gặp chú Quý. Hồi ấy cô 18 tuổi còn chú 25 tuổi. Có thể nói là tình yêu sét đánh nhỉ? Cô thích chú ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng... Thanh Du không chen vào, cũng chẳng có gì lạ khi chú được người ta yêu mến cả. Ai bảo chú đẹp trai làm gì chứ? - Khi ấy chú Quý có người yêu rồi, một cô gái rất xinh. Hôm cưới anh chị, chú đã đưa cô ấy đi cùng. Nghe đến chuyện này, Thanh Du lại muốn nghe. Chú từng nói cô không phải người đầu tiên chú yêu nhưng sẽ là người cuối cùng. Cô cũng chưa từng hỏi chú đã yêu bao nhiêu người, thật ra chuyện ấy không còn quan trọng nhưng nó lại thôi thúc sự tò mò của cô. - Vậy mà đến giờ này chú chưa cưới vợ cô nhỉ? Lan Anh mỉm cười buồn, tiếp tục tâm sự: - Nghe nói cô gái ấy bị tai nạn mất trước khi họ kết hôn khoảng 1 tháng. Thanh Du giật mình, vậy là chú cũng đã từng có ý định kết hôn sao? Nếu vậy, có lẽ chú đã rất đau khổ rồi. Có thể đó là nguyên nhân mà chú ở như vậy đến tận bây giờ? - Cô cứ theo dõi chú mãi như vậy sao? Cháu xin lỗi nói thẳng nếu làm cô đau lòng. Sao cô lại vẫn thích chú khi chú đã có người khác chứ? - Tình yêu không thể giải thích được vì sao đâu Du ạ? Cũng như việc nhiều năm như vậy mà chú vẫn không để ý đến cô ấy. - Vậy cô có nghĩ đến việc từ bỏ không? - Cô cũng không biết nữa. Hồi ấy An Nhiên mất, cô đã nghĩ mình có cơ hội nhưng anh ấy lại bỏ đi nước ngoài ở mấy năm nên cô mất hoàn toàn liên lạc rồi khi anh ấy trở về thì lại có người yêu mới. - Cô nói người yêu đã chết của chú tên An Nhiên sao? - Ừ, cháu cũng biết cô ấy sao? Thanh Du lắc đầu, khi ấy cô còn nhỏ thì sao biết được nhưng dì của cô cũng có tên như vậy. Dì cũng mất vì tai nạn cách đây 12 năm rồi. - Vậy người yêu sau này chú mang về lại chia tay ạ? - Không, không hiểu vì lí do gì mà cô ấy tự tử lại nhà riêng. Chú Quý đến mang đi viện thì đã không kịp cứu nữa. - Vậy sao? Tại sao người chú ấy yêu lại cứ lần lượt rời xa chú ấy như vậy chứ? - Cô cũng không rõ, nhưng từ đấy chú cháu không yêu ai nữa mà chỉ có các cuộc tình chóng vánh thôi. - Vậy ạ? Vậy cô chính là người thứ ba chú yêu rồi. Liệu lần này quan hệ của họ có đi được tới cùng không? Nghe chuyện người cũ của chú, cô càng thấy thương chú hơn. Vậy nên chú đã từng nói có những việc chính chú không thể làm gì được. Chú nhìn hai người mình yêu rời đi bảo sao chú lại bao bọc cô như thế? - Du này... - Dạ - Cháu hãy làm cầu nối cho cô và chú Quý được không? Mẹ cháu nói chú hay tâm sự với cháu nên chỉ cháu mới giúp được. Ủ?g hộ chí?h chủ vào ?ga? ~ ? R ? ? ? R ? Y e ?.?? ~ Thanh Du thở dài, bây giờ cô không muốn dối lòng, không miễn cưỡng nhận lời nữa. - Cô đã có nhiều thời gian bên chú nhưng không làm lay động trái tim chú, vậy sao cô lại nghĩ cháu làm được. Trước kia cháu nghĩ, cái gì cũng vậy chỉ cần cố gắng là được nhưng không phải, đặc biệt là chuyện tình cảm. Đã không yêu dù cố gắng cũng không thể cưỡng cầu, vậy nên, cô hãy buông tay chú để tìm người phù hợp với mình đi được không? Cháu tin sẽ có người yêu cô và mang lại hạnh phúc cho cô. Cô hiểu chú hơn ai hết, nếu dõi theo chú hơn 10 năm nay, chú không yêu thì sẽ không yêu. Dù cố cưỡng cầu thì cô nghĩ mình có hạnh phúc không? Cháu không ngại giúp nhưng cháu không muốn nhìn thấy chú hay cô không hạnh phúc. Lan Anh ngỡ ngàng trước những gì Thanh Du nói. Trước kia con bé dễ dàng nhận lời sao nay lại nói lời từ chối thẳng thừng như vậy? - Cháu không hiểu rồi Du à? Yêu là chỉ cần ở cạnh chú thì cô cũng hạnh phúc. Nếu lấy nhau, cô tin mình sẽ chăm sóc được anh ấy, mang lại hạnh phúc cho anh ấy. - Đó không phải là yêu, đó là cố chấp không buông cô ạ. Cô cứ chờ đợi và chú không để ý như này thì chỉ phí tuổi xuân của cô thôi. Cháu quý cô nên khuyên cô thật lòng, hãy buông chấp niệm với chú đi ạ... cháu xin phép. Thanh Du đứng dậy đi vào nhà. So với việc cố gồng mình để dĩ hòa vi quý thì cô thấy việc mình nói thẳng như này dễ chịu hơn nhiều. Cô sẽ không nghe ai nhờ vả khuyên chú lấy ai nữa. Tình yêu là của cả hai, chỉ mình chú giữ mà cô không giữ sẽ không thể bền vững được. Chú đã trải qua thương đau như vậy nên cô sẽ thay hai người phụ nữ trước kia mang lại hạnh phúc cho chú, sẽ sống ích kỉ vì tình yêu của mình chứ không cao thượng vì người khác được. - Du, con thấy cô Lan Anh đâu không? - Dạ cô đang ngoài vườn ạ. - Con vừa nói chuyện với cô phải không? Thanh Du định không nói nhưng rồi lại gần mẹ: - Mẹ ạ, chú không yêu cô Lan nên mẹ đừng tạo hi vọng cho cô nữa được không? - Du, con nói gì vậy? Chú con chẳng qua cứ mải mê với cái giới showbiz thôi nên không nhìn ra cô Lan Anh. Lấy vợ không nên lấy những cô gái chỉ biết trưng diện, sống xa hoa như vậy được, cần phải lấy người biết chăm lo cho gia đình. - Mẹ không hiểu chú ấy gì cả. Thanh Du không nói nữa mà chạy về phòng. Ngồi trên giường, Thanh Du mở máy tính đăng nhập vào fb của chú. Cô muốn tìm hình ảnh cô gái có tên An Nhiên. Liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không? Vậy nhưng tìm khắp album ảnh đến các bài đăng đều không thấy chú đăng về bất kì cô gái nào ngoài hình ảnh, sự kiện của công ty.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]