Thế Quý vùi đầu vào hõm cổ, lướt nụ hôn trên xương quai xanh, gạt dây áo ngủ của cô xuống để di chuyển đến ngực đang phập phồng thở. Cô chỉ còn biết đặt hai tay lên đầu anh, ngón tay len vào từng sợi tóc làm nó rối tung.
- Ưm... nhẹ thôi anh. Nhỡ mẹ em chưa ngủ thì sao?
- Có anh đây không ai được phép động đến em cả.
Bộ dạng của anh lúc này chẳng giống với một người đàn ông chững chạc trưởng thành gì cả, trên giường với cô là luôn bày ra bộ dạng hư hỏng khó kiềm chế.
- Anh tham lam.
- Với em mãi không đủ.
Trên giường, ánh đèn mờ nhưng cũng đủ soi tỏ hành động bạo gan lớn mật của người đàn ông. Anh nhanh chóng cởi hẳn chiếc váy ngủ của cô ném xuống cuối giường và cũng nhanh chóng bỏ đồ của mình.
- Anh khóa cửa chưa?
- Ai muốn vào chỉ có cách phá cửa thôi.
- Anh không trả lời nghiêm túc được sao?
Anh chỉ cười mà không đáp lời, hăng say miệt mài kích thích mặc cô rên rỉ muốn đứt cả hơi vẫn không ngừng lại.
Trong phòng, ánh điện ngủ soi rõ hình ảnh hai thân thể trên giường, bên dưới, chăn ga bị vùi dập nhăn nhúm. Trên giường là một mớ lộn xộn bị ném bỏ đến đáng thương.
Thanh Du nằm nghiêng, cả người không buồn động đậy, sau lưng là vòm ngực nóng như lửa của anh. Bản thân bị chiếm dụng cũng chẳng còn sức mà gạt ra, nằm im trong lồng ngực anh nhắm mắt thở nhè nhẹ.
- Em nghỉ làm ở quán coffee đi.
- Sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603365/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.