Nằm mãi không ngủ được, cô quyết định dậy ngồi vào bàn học, mở nhạc của chị Nhi lên nghe để kéo tâm trạng trở về nhưng sao nghe bài hát nào của chị cô cũng thấy giống mình vậy nhỉ? Đứng lên mặc áo đi lên sân thượng ngồi, trời mùa đông nên bầu trời xám xịt. Có lẽ cô không nên hi vọng một điều viển vông như vậy... cô hiểu chú, nếu chú đã không yêu thì cả đời sẽ không yêu... vậy nên cô yêu chú là sai rồi... cần phải giấu nó đi thật sâu để không ai biết chuyện xấu hổ ấy. Dù không có quan hệ máu mủ nhưng chú vẫn là chú, làm gì có mối quan hệ yêu đương giữa chú và cháu gái chứ?... Dù tự trấn an mình như vậy nhưng trong lòng lại không muốn... không muốn chấp nhận sự thật ấy một chút nào.
Sau khi đã khóc chán, tinh thần đã vững hơn, Thanh Du trở lại phòng ngồi vào bàn học. Có lẽ, khi đi xa thì tình yêu ngốc xít này sẽ được quên lãng... vậy nên mục tiêu của cô đặt ra là lấy học bổng đi học vào năm thứ hai. Hưng cũng đã trở thành nhân viên pha chế đắc lực của quán và học hành đã đi vào quỹ đạo. Cô sẽ nhờ bố Việt chú ý đến em thay mình.
Nghe lời Quỳnh Thư, cô cho Dương Tùng cơ hội và cũng là cho mình một cơ hội được quên chú. Dương Tùng hẹn đi ăn, đi chơi thậm chí đến đón đi học cô cũng không từ chối. Hi vọng ở bên Dương Tùng, cô sẽ nhận ra bản thân không yêu chú mà chỉ ở bên chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603350/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.