Khẽ cựa mình tỉnh giấc khi đã nghe thấy tiếng kẻng bố Việt cho cá ăn, Thanh Du he hé mắt nhìn khi ngày mới đã bắt đầu. Ánh nắng yếu ớt của buổi sớm đã vào đến tận giường. Mở hẳn mắt ra nhìn thấy người nằm bên cạnh, nó mới biết mình ngủ phòng chú. Thanh Du lười biếng không muốn dậy lại chui vào lòng chú nằm, vòng tay ôm chặt, áp mặt vào ngực chú, nhắm mắt tận hưởng cảm giác hạnh phúc rót đầy trong tim.
- Không dậy đi tập thể dục sao còn ôm ngủ hả?
- Con làm chú thức giấc sao?
- Ừm... ngủ ngon chứ?
- Vâng, sao chú không về nhà?
- Có đứa không cho chú về nên đành phải ở lại.
Anh vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Thanh Du. Bàn tay đặt trên má nhẹ xoa xoa:
- Hôm qua trong mơ cháu nói nhớ...
- Thật ạ?
- Ừ, nhớ ai vậy?
- Không có, con không nhớ ai cả.
Thế Quý búng mũi cô gái nhỏ nhắc:
- Có muốn ngủ nữa không? Không thì dậy đi tập nào, chú đi cùng.
- Và chú sẽ lại cởi trần phải không?
- Háo sắc
Thanh Du bị chú nói vậy liền nhổm dậy hôn chụt vào má chú một cái. Chú chưa kịp phản ứng thì cô đã ra đến cửa.
- Du, sao con ở phòng chú?
Thanh Du giật mình khi bị mẹ bắt quả tang. Vì hành động khi nãy nên mặt vẫn còn đỏ. Lúc này cô mới để ý đồ trên người. Hôm qua về, cô ngủ quên trên xe sao bây giờ lại mặc đồ ngủ không phải váy... chẳng lẽ... mặt cô lại càng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603348/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.