Thanh Du về đến nhà thấy mẹ Hường đang tưới cây, cô sà đến ôm eo, dựa hẳn người lên lưng mẹ.
- Con mệt không? Sao dạo này con đi suốt thế? Ông bà nhắc con nhiều lắm đấy.
- Dạ, con sẽ để ý ạ.... mẹ...
- Sao con?
- Nếu như lúc nào cũng nhớ đến một người, khi thấy họ vui vẻ với người khác trong lòng khó chịu, bất bình lẫn tức giận, còn ở cạnh người ta không kiểm soát được cảm xúc có phải là yêu không?
Mẹ Hường tắt nước xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Thanh Du:
- Con có cảm giác ấy với ai? Nói mẹ nghe đi. Dạo này con hay đi với Dương Tùng, có phải con yêu cậu ta rồi không?
Thanh Du định trả lời không phải nhưng thấy chú Quý đi ra liền gật đầu. Mẹ hớn hở quá mà khoe luôn với chú:
- Bé Du nhà mình biết yêu rồi này.
Đáp lại sự vui vẻ của mẹ là sự hờ hững quá đáng của chú. Chú đút tay túi quần đi lại gần:
- Con bé còn nhỏ chị phải nhắc nó chứ yêu đương gì tuổi này.
- Rồi để nó ế như em ấy hả? Con bé sinh viên đại học rồi chứ bé bỏng gì nữa. Du ngoan, kể mẹ nghe xem cậu ta tỏ tình với con chưa?
Thanh Du chưa biết trả lời thế nào khi chú cũng đứng đấy, may đúng lúc ấy Dương Tùng lại gọi điện thoại đến. Cô giơ lên cho mẹ nhìn kiếm cớ:
- Con nói chuyện với anh ấy đã ạ.
- Nếu tỏ tình thì đồng ý đi con nhé!
Cô chạy thật nhanh khỏi tầm nhìn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603345/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.