Thanh Du nghe tiếng bước chân chú lại gần thì cũng muốn chuồn lắm cơ mà bị kéo tay lại: 
- Phòng cháu ở đây còn muốn đi đâu nữa. 
Ừ nhỉ? Chú vào phòng nó chứ nó có sang phòng chú đâu. Sao lại phải lúng túng thế? Chú hôn... à thơm nó trước thì nó trả lại thôi có gì đâu. 
- Ngủ sớm đi, chú về bên nhà đây. 
- Bạn gái chú đợi hả? 
Thế Quý vừa đặt tay lên nắm cửa liền dừng chân lại khi nghe câu hỏi. Anh quay lại thì nó đã chạy mất chui lên giường nằm trùm kín chăn rồi. 
- Ngủ ngon nhé! 
Không thấy tiếng nó trả lời, anh mở cửa đi ra ngoài. 
Ông Tuấn Anh chuẩn bị đến bệnh viện thấy Thế Quý đi ra thì hỏi thăm. 
- Du ngủ chưa? 
- Dạ ngủ rồi. Ba có cần con đưa đi không? 
- Không cần, anh định bao giờ lấy vợ đấy hả? Đừng để cháu nó lại vượt trước thì đẹp mặt. 
Vẫn cái bài ca muôn thuở không quên ấy, anh không trả lời ông mà lảng tránh: 
- Ba đi làm đi, con ngủ đây. 
- Ơ cái thằng này... 
Ông chưa kịp trách thì Thế Quý đã đi vào phòng đóng cửa lại. Tặc lưỡi lắc đầu, ông chính thức giơ cờ trắng đầu hàng... chỉ còn biết trông cậy vào Thanh Du thôi. 
Nghe tiếng cửa đã đóng, Thanh Du mới bỏ chăn khỏi đầu, mặt vẫn nóng bừng, tay chạm nhẹ lên môi cười một mình.... 
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên một tiếng, Thanh Du đã bật dậy như lò xo, vỗ cho mặt tỉnh táo mới đi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603340/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.