Sáng chủ nhật, Thanh Du dậy sớm muốn qua nhà chú Quý hỏi về việc của chú Hạ. Thằng Hưng muốn vào thăm bố nhưng người ta không cho vào mà nó cũng không biết bố nó bị giam ở đâu. Cô Xuân thì chưa một lần đi thăm chồng nên dù có hỏi bà ta cũng không đồng ý đưa nó đi. Chẳng có ai bảo lãnh nên nó không được thăm khi chưa đủ 18 tuổi. Hôm nay cô muốn hỏi chú cách liên hệ để đưa thằng Hưng đi thăm ông ấy một lần.
Mẹ Hường nấu súp nấm buổi sáng nên nhắc cô lấy mang sang cho chú. Trước khi đi, ông còn dặn hỏi thăm chú về cô Lan Anh. Thanh Du nhận lệnh ra khỏi nhà.
- Du, đợi bố đưa đi.
- Dạ không cần đâu bố ạ, con đi xe buýt.
Ông bà cười tít mắt nhìn Thanh Du nhanh nhẹn phi ra khỏi nhà. Mẹ Hường lắc đầu kêu với ông bà:
- Nó cứ tự nhận mình đã lớn mà con thấy vẫn còn bé lắm.
- Anh thấy con bé suy nghĩ người lớn đấy chứ? Em đừng lo, con bé ngoan lại biết điều, nó sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.
Bố Việt đến chỗ Phúc Nhật hôn thằng bé chùn chụt. Ngày mai Thanh Du sẽ bắt đầu đi làm, nó đi làm mà anh cũng hồi hộp đến mất ngủ, chỉ lo bốn người còn lại trong nhà biết. Anh thích suy nghĩ của con bé nên sẽ ủng hộ nhiệt tình. Có con gái lớn thích thật...
- Anh cười gì vậy hả?
- Không có... anh chỉ nghĩ vợ chồng mình mới hơn 40 tuổi tý mà lên chức ông bà ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603331/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.