Ngồi bó gối trên giường, nước mắt Ngọc Nhạn chậm rãi tràn khỏi bờ mi, lăn dài xuống gò má rồi thấm vào bộ tang phục. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn bi thương vẫn không ngừng thoát ra khỏi cuống họng. Đôi vai nhỏ bé run lên dữ dội khiến ai nhìn thấy cũng không giấu được tiếng thở dài xót xa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá đột ngột khiến nàng dường như không thể nào tin được tất cả là sự thật. Chỉ trong vòng nửa tháng, nàng đã đi hết từ nỗi đau này đến nỗi đau nọ. Nàng thật không biết, bản thân mình liệu còn có thể trụ vững được bao lâu...
"Hôm ấy sau khi Ngọc Nhạn từ Trường Sinh điện trở về Hoàn Bân các chưa được bao lâu Phúc Tuần đã tìm đến. Nàng cứ nghĩ là do buổi tiệc mừng thọ kết thúc nhưng không phải, là chàng đã ra về nửa chừng.
Cánh cửa bật mở, Phúc Tuần chậm rãi bước vào chiếu tia nhìn sắc nhọn vào nàng. Đang là mùa hạ nhưng tư phòng của nàng đã trở nên lạnh lẽo từ lúc nào. Chậm rãi tiến về phía nàng, chàng đặt một chiếc bông tai trên bàn.
_ Đây là chiếc bông tai muội đã đánh rơi trong tư phòng của Lôi Vi vào hôm nàng ấy chuẩn bị rời khỏi Hoàng cung đến Quang Dương thành.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy hàn khí.- Chiếc bông tai này chỉ mới được tìm thấy trong thời gian gần đây.- Chàng tiếp tục lấy từ trong tay áo ra một lọ sứ nhỏ.- Đây là lọ thuốc được tìm thấy trong tư phòng của muội. Thuốc phá thai! Thành phần dược liệu trong thuốc hoàn toàn trùng khớp với lời khai của Nghê Tú Đình. Ngọc Nhạn! Muội có muốn giải thích điều gì không?
Trong lúc Phúc Tuần nói, Ngọc Nhạn đã nhận ra mục đích của vở kịch ngày hôm nay. Thì ra vở kịch ấy là do chàng sai Edlen dàn dựng hòng ngầm tố giác nàng chính là người đã hãm hại cố Thái tử phi, Cát Lôi Vi.
_ Không có!- Ngọc Nhạn điềm tĩnh trả lời.- Thiếp...không có lời nào để giải thích.
_ Muội không có lời nào để giải thích?- Trong giọng nói của Phúc Tuần có lẩn khuất tiếng cười, tiếng cười của sự thống khổ.- Trước khi trở thành phu thê, chúng ta là huynh muội của nhau. Vậy nên ta tuy chống lại việc muội năm lần bảy lượt tìm cách hại nàng ấy nhưng ta chưa bao giờ gia hình với muội. Bởi ta nghĩ...muội sẽ có ngày nhận ra được bản thân mình đã sai mà dừng lại. Thật không ngờ...đến tận cùng muội vẫn là không giết nàng ấy không được. Tại sao? Muội tại sao lại làm như thế với ta? Giết chết Vi Nhi, giết chết cốt nhục của ta, tại sao? Ta hỏi muội tại sao?- Sự uất hận của chàng bùng nổ trong từng câu nói.
_ Vì chàng chưa bao giờ coi thiếp là thê tử!- Ngọc Nhạn hét lên.- Thứ tình cảm huynh muội yêu thương nhau, thiếp không cần. Thiếp muốn danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của chàng chứ không phải là hữu danh vô thực. Phu thê sao? Chàng hãy hỏi kỹ lòng mình đi, từ ngày chúng ta thành hôn đến nay có bao giờ chàng xem thiếp là thê tử chưa? Chưa!- Vừa nói, nàng vừa lắc đầu.- Chưa bao giờ! Bởi thê tử của chàng chỉ có Cát Lôi Vi mà thôi. Vậy thì chàng lấy thiếp là vì cái gì? Vì trách nhiệm sao? Thiếp không cần!
Vừa nói Ngọc Nhạn vừa đẩy Phúc Tuần. Nhưng chàng đã nhanh tay túm lấy tay của nàng. Hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau. Đôi mắt người nào người nấy cũng ngùn ngụt lửa giận.
_ Mạnh Ngọc Nhạn! Muội có cần ta nhắc lại chuyện cũ cho muội nhớ không? Mọi chuyện chẳng phải là do một tay muội dựng nên hay sao?
Dứt câu, Phúc Tuần vừa đẩy vừa thả tay Ngọc Nhạn ra khiến nàng ngồi phịch xuống ghế. Sự thất thần lộ rõ trên gương mặt thanh tú của nàng. Đúng vậy! Chàng nói không sai! Mọi chuyện đều là do nàng dày công tính toán kỹ lưỡng mới đi đến bây giờ. Nhưng sau tất cả...nàng được gì? Ngoài địa vị Lương đệ ra, nàng chẳng được gì. Trái tim nam nhân nàng yêu tha thiết không bao giờ quay trở về với nàng nữa.
_ Ngọc Nhạn! Mỗi lần muội khiến Lôi Vi chịu ấm ức ta đều chỉ cảnh cáo muội và tìm cách tách hai người ra. Bởi khi đó ta nghĩ rằng...nếu không phải năm ấy ta bội ước với muội, muội sẽ không trở nên như thế. Nhưng tất cả những gì muội làm sau này, ta không thể nào chấp nhận được.- Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, Phúc Tuần nhìn thẳng vào Ngọc Nhạn.- Năm ta cùng Phúc Tường xuất tuần, muội đã sai La Phức Thư gạt chân Lôi Vi khiến nàng ấy ngã vào người Hoắc Tương Nguyệt trong buổi tiệc sinh thần của Hứa Thủy Trúc. Hoắc Tương Nguyệt vốn đang tức giận với nàng ấy lại muốn tìm cách tỏ rõ uy quyền của mình nên đã gia hình với nàng ấy. Còn muội thì âm thầm phía sau giúp việc chấp phạt của Lôi Vi được tiến hành một cách "thuận lợi". Muội biết rõ Đồng Thảo khi chứng kiến mọi việc sẽ chạy đến Thuần Quân điện tìm Tiểu An Tử vậy là muội sai người mai phục bên ngoài Phiêu Dao các, chờ cho Đồng Thảo rời khỏi bữa tiệc thì đánh thuốc mê nàng ấy. Muội có muốn ta kể luôn chuyện "phiến đá thần" năm nào không?
Theo từng câu chữ của Phúc Tuần, gương mặt của Ngọc Nhạn càng lúc càng tái. Chàng tra ra rồi! Chàng tra ra tất cả rồi! Đưa mắt nhìn chàng, nàng nhận ra trong mắt chàng giờ đây chỉ còn lại sự giận dữ. Chàng chưa bao giờ nhìn nàng bằng đôi mắt đó, ngay cả khi chứng kiến cảnh nàng bắt nạt Lôi Vi, chàng cũng chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt uy nghiêm, điềm tĩnh chứ không phải là đôi mắt đáng sợ này.
_ Chàng tra ra được tất cả rồi. Vậy thì đã sao? Mọi chuyện cũng đã trở thành quá khứ, chàng không thể quay ngược trở lại hay thay đổi bất kỳ điều gì. Còn thiếp, thiếp không hối hận về những gì đã làm vì ít nhất ra, nó chứng tỏ một điều rằng thiếp đã yêu chàng bằng cả trái tim của mình.
_ Nói hay lắm!- Dứt câu, Phúc Tuần quay về phía cửa.- Tiểu An Tử!
Liền sau đó, Tiểu An Tử vội chạy vào.
_ Dạ!
_ Ngươi hãy đến Lễ bộ thông báo, Đông cung điện phế truất Ngọc Nhạn Công chúa khỏi ngôi vị Lương đệ.- Nói đoạn, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Ngọc Nhạn.- Ta vốn có thể viết thôi thư với muội nhưng vì muội là tôn nữ mà Thái hậu yêu quý nhất vậy nên ta chỉ biếm muội xuống làm Phụng nghi, từ nay về sau không được rời khỏi Hoàn Bân các nửa bước. Đây sẽ là lần cuối cùng ta nhượng bộ với muội.
Dứt câu Phúc Tuần rời đi không một lần quay đầu lại. Tiểu An Tử từ nãy giờ quỳ mọp dưới đất không giấu được sự ngạc nhiên. Hắn lén đưa mắt nhìn Ngọc Nhạn. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, không có bất kỳ biểu cảm nào hiện lên gương mặt thanh tú đó. Song, nơi khóe mắt, một giọt lệ đang cố len ra...
Sau vụ việc hôm ấy, Thái hậu tỏ thái độ giận dữ đối với Phúc Tuần nhưng chàng vẫn giữ nguyên lập trường của mình, không khôi phục lại danh phận cho Ngọc Nhạn. Nàng cũng không đến Thuần Quân điện cầu xin chàng tha thứ. Tình hình trong Hoàng thất căng thẳng mấy ngày liên tiếp khiến ai nấy cũng không dám thở mạnh chứ đừng nói gì đến chuyện hé răng mở miệng.
Cho đến hơn mười ngày sau đó, sau khi thức dậy vào buổi sáng sớm, Ngọc Nhạn nghe được hung tin Thái hậu qua đời đêm qua. Nghe tin ấy, nàng đã chạy thẳng đến Trường Sinh điện để xác thực. Cứ ngỡ là mình nghe nhầm đến khi nhìn thấy Thái hậu nằm đấy vĩnh viễn không mở mắt ra nữa, nàng vẫn không dám tin đó là sự thực. Nàng không tin! Nàng không tin Thái hậu nhẫn tâm bỏ nàng lại một mình. Nước mắt tuôn rơi như thác đổ. Người yêu thương nàng nhất trên đời này đã không còn nữa. tim nàng quặng lại vì đau đớn. Lay gọi Người bao nhiêu lần người cũng không tỉnh lại. Mặc kệ bao nhiêu người hầu kẻ hạ, thậm chí cả Phúc Tuần cũng ra sức giữ chặt nàng lại, nàng vẫn vẫy vùng không thôi tựa như người chết đuối giữa dòng nước chảy xiết không có lấy một cành cây để bám vào, để rồi nàng ngất đi lúc nào không hay..."
Từ sau khi Thái hậu qua đời, Phúc Tuần đã bỏ lệnh cấm Ngọc Nhạn không được rời khỏi Hoàn Bân các, chàng cũng sai người làm đồ bổ dưỡng để tẩm bổ cho nàng, nhưng tuyệt nhiên chàng không hề ghé thăm nàng dù chỉ một lần. Cũng phải! Sau khi chàng biết nàng là người chủ mưu liên tiếp hại Lôi Vi hết lần này đến lần khác, chàng không còn thường xuyên ghé thăm nàng nữa. Nếu không phải vì Thái hậu e rằng chàng đã không bao giờ đến. Nay Thái hậu đi rồi, chàng lại càng không có lý do gì để đến.
Sự vô tình của kẻ đa tình thật đúng là đáng sợ!
Đang là mùa hạ nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến vậy. Bờ vai nhỏ run lên dữ dội. Tiếng nấc thoát ra khỏi vành môi mỗi lúc một nhiều. Nàng không chỉ khóc vì người yêu thương nàng nhất đã ra đi mà còn bởi những gì bản thân nàng làm đã đi quá xa, không thể nào thu hồi được nữa khiến cho bản thân nàng giờ đây không còn ai bên cạnh...
_ Công chúa!
Bên ngoài, Lệ Uyên chậm rãi đẩy cửa bước vào.
_ Người hãy ăn chút gì đi!- Vừa đặt khay đồ ăn trên bàn, Lệ Uyên vừa tiến về phía Ngọc Nhạn.
_ Đem đi đi! Ta không muốn ăn!
Đưa mắt nhìn Ngọc Nhạn, Lệ Uyên không khỏi xót lòng. Dù có kiêu kỳ đến đâu, độc ác đến đâu nàng Công chúa này vẫn chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân si tình mà phạm phải vô vàn sai lầm. Nàng lưỡng lự không biết có nên nói ra chuyện chính Thái tử đã bế chủ tử của mình trở về rồi ở bên cạnh nàng ấy một đêm hay không. Bởi nếu nói ra, nàng sợ sẽ thắp lên một tia hy vọng nhưng cũng làm tăng thêm tuyệt vọng cho nàng ấy.
_ Công chúa! Thái hậu không muốn nhìn thấy Người như thế này đâu. Người hãy mạnh mẽ lên. Thái tử...vẫn còn để tâm đến Người.
_ Vậy sao?- Ngọc Nhạn cười nhạt.
Nếu không yêu quá nhiều, có lẽ nàng đã không phạm phải nhiều sai lầm như vậy. Để rồi đến cuối cùng, khi một mình ngồi trong căn phòng lạnh lẽo này chỉ còn lại mình nàng với cô độc...
*
Nam phủ, Trầm Châu thành
Bắc thang leo lên cành Giáng hương rồi nằm dài trên đó, Xích Điểu chậm rãi đưa mắt quan sát Lục Y [1] các. Trong cái tư thế chẳng mấy thoải mái khi mà các cành cây được xem là chắc khỏe của Giáng hương đa phần đều hướng lên trên, nàng chẳng thể nhìn bao quát Lục Y các được. Ngoại trừ một phần nhỏ của khoảng sân hậu hoa viên, còn nàng chẳng thấy gì.
Gió khe khẽ thổi mang theo cái nóng bức của mùa hạ càng khiến tâm trạng của nàng trở nên ngổn ngang. Hương Y là ai? Nàng ta, nàng và Nam Dạ Minh có quan hệ gì? Chàng ta biết nàng song ngoài tên ra chàng ta không hề biết một chút xíu gì về thân thế của nàng, chuyện này rốt cuộc là sao? Bao nhiêu câu hỏi bỗng chốc bủa vây lấy nàng khiến đầu nàng như muốn nổ bung. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ hôm ấy, khi Nam Dạ Minh gặp nàng tại Phong Tuyết lâu trong Bắc Đình thành và gọi nàng là "Cát cô nương" nàng đã ngạc nhiên đến thế nào. "Cát cô nương"! Ba chữ đó đối với nàng khi ấy quả thực rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Và trong mơ hồ, nàng khẳng định chắc chắn rằng đó là họ của nàng.
Vậy còn tên của nàng? Trên đường từ Bắc Đình thành đến Trầm Châu thành này, Nam Dạ Minh chưa bao giờ gọi tên nàng mà chỉ dùng những từ khách sáo để gọi nàng vậy nên nàng cũng chẳng rõ tên của nàng là gì.
Cái lưng bắt đầu mỏi, Xích Điểu loay hoay ngồi lên trong một không gian rất chi chật hẹp. Thở ra một hơi có phần mệt mỏi, vén tán cây ngay trước mặt lên, nàng chậm rãi phóng tầm mắt ra xa. Giữa hạ cây cối trong vườn đã bắt đầu um tùm và xanh ngắt một màu xanh khiến không gian trở nên dịu nhẹ, không còn quá nắng gắt khó chịu. Và thấp thoáng dưới mặt đất là những bông hoa bé tý màu vàng nghệ. Nó trải đầy khắp mặt đất tựa như một tấm thảm nhung mềm mượt khiến nàng không thể nào rời mắt. Trong cơn gió nóng bức của mùa hạ, nàng dường như nghe thấy một hương thơm dìu dịu được đưa tới...
...Một nam nhân trong bộ bạch y chậm rãi vòng tay ra sau ôm lấy thân hình nhỏ bé của một thiếu nữ dưới gốc Giáng hương đang trổ đợt bông cuối cùng. Gần đó là một chú chó nhỏ trắng như tuyết đang vội quay đi để che giấu sự xấu hổ cũng như thẹn thùng của mình...
Hình ảnh ấy vụt bay ngang qua đầu Xích Điểu khiến nàng không khỏi thất thần. Nàng tuy không thể nào nhìn thấy được gương mặt của đôi nan nữ kia nhưng nàng có thể đoán được nữ nhân kia là nàng và nam nhân kia là người bao nhiêu lâu nay nàng mơ hồ nhìn thấy. Hình ảnh ấy rốt cuộc là ảo ảnh hay quá khứ của nàng? Nếu là ảo ảnh tại sao nó lại đeo bám nàng dai dẳng và bất kể như vậy? Nhưng nếu là quá khứ...nhưng nếu đó là quá khứ...vậy nam nhân mà nàng nhìn thấy là ai, tại sao lại có thể thân mật gần gũi với nàng như vậy?
Khi tỉnh lại ở nhà Trang Quang Hạo, Xích Điểu luôn có cảm giác mình không phải người nơi này. Song rốt cuộc, nàng đến từ nơi nào, nàng lại không thể nào đoán ra. Cứ vậy mọi chuyện đưa đẩy, phát sinh cho đến ngày hôm nay. Hơn hai tháng đã trôi qua rồi, vậy nhưng kết quả nàng thu lại được vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
_ Cát cô nương!
Chất giọng trầm đầy nam tính vang lên khiến Xích Điểu không khỏi giật mình. Vội quay đầu nhìn xuống, nàng nhìn thấy Nam Dạ Minh đang vừa đi vừa quan sát khắp nơi và gọi to tên nàng.
_ Nam Công tử!- Xích Điểu vọng tiếng xuống.- Ta ở đây!
Dứt câu, Xích Điểu vội trèo thang xuống. Nàng vừa xuống tới nơi, Dạ Minh cũng vừa đứng ngay dưới gốc cây.
_ Sao cô nương lại lên đó? Thân thể của cô nương vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Khi Nam Dạ Minh tình cờ nhìn thấy nàng là lúc nàng đang bị đánh đập hành hạ trong Phong Tuyết lâu, thân thể nàng tàn tạ khiến người khác nhìn vào không khỏi xót lòng. Khi chàng muốn chuộc nàng ra, mụ chủ ở đó liền không chịu. Sau nhiều lần nói chuyện, mụ ta mới đồng ý nhưng lại đưa ra mức giá quá cao khiến chàng trong chốc lát không thể gom đủ ngân lượng. Đã vậy mụ ta lại còn dọa nếu không có đủ ngân lượng ngay lập tức sẽ không cho chàng chuộc thân cho Xích Điểu nữa. Cuối cùng, chàng phải nhờ đến bạn mình làm bổ đầu ở nha môn, Tống Thần giải quyết mụ chủ mới chịu giảm giá xuống và để chàng chuộc thân cho nàng.
Sau khi chuộc thân cho Xích Điểu, vì thấy thân thể nàng suy nhược, Nam Dạ Minh vốn định qua vài ngày để nàng khỏi hẳn mới khởi hành về Trầm Châu thành. Nào ngờ đâu mẫu thân chàng sai người đến báo về Nam phủ có chuyện gấp. Không còn cách nào khác, chàng đành phải đưa nàng về Trầm Châu thành trong tình trạng sức khỏe không được tốt.
_ Công tử đừng lo lắng quá!- Vừa nói, Xích Điểu vừa mỉm cười.- Ta tự biết sức khỏe của ta thế nào.
Nhìn một lượt Xích Điểu từ trên xuống dưới, Nam Dạ Minh mới chậm rãi gật đầu.
_ Công tử tìm ta có việc gì không?- Vừa bước đi, Xích Điểu vừa chậm rãi hỏi.
_ Chút nữa ta quên mất!- Vừa nói, Dạ Minh vừa bật cười.- Ta muốn báo cho cô nương biết là doanh thu tháng này của phường vải cao hơn hẳn doanh thu tháng trước.
_ Thật vậy sao?- Xích Điểu không khỏi bất ngờ.
Dạ Minh gật đầu chắc chắn.
_ Nhưng tại sao cô nương lại nghĩ ra được cách này vậy?
_ Ta cũng không biết!- Chất giọng của Xích Điểu trầm buồn.- Ta chỉ cảm thấy công việc này rất đỗi quen thuộc với ta nhưng ta không thể giải thích được tại sao lại như vậy.
_ Phải chăng cô nương đã nhớ ra được chuyện gì?- Vừa ngồi xuống ghế, Dạ Minh vừa đoán định.
Trong mơ hồ Xích Điểu luôn nhìn thấy những hình ảnh không mấy chân thực. Liệu đây có thể xem là "nhớ ra được điều gì" hay không? Khẽ thở ra, nàng chậm rãi phóng tầm mắt nhìn về một nơi nào đó rất xa xôi, không thể nào thấy được.
_ Có thể! Nhưng cũng có thể không! Nó cứ như một lớp sương vậy. Càng bước vào, tầm nhìn càng bị hạn hẹp đến cuối cùng không thể nhìn thấy được nữa.
_ Cô nương cứ từ từ rồi sẽ nhớ ra thôi.
_ Hy vọng vậy! Đa tạ Công tử đã chiếu cố cho ta ở đây.- Vừa nói, Xích Điển vừa nhìn Dạ Minh với ánh mắt đầy cảm kịch.
_ Cô nương đừng nói vậy!- Vừa nói, Dạ Minh vừa mỉm cười, một nụ cười thật buồn.
Mỗi lần nhớ lại chuyện năm ấy, Dạ Minh lại không khỏi đau lòng. Vết thương lòng của chàng dường như chưa bao giờ khép miệng. Trong cơn mơ, chàng vẫn thường hay mơ thấy Hương Y. Nàng mỉm cười với chàng rồi múa cho chàng xem. Nàng múa rất đẹp khiến chàng luôn mê mẩn. Sau đó, nàng tiến lại gần về phía chàng, hôn lên má chàng và chúc chàng sống hạnh phúc. Khi nàng buông chàng ra, chàng nhìn thấy được sự bi thương trong đôi mắt nàng nhưng sự hy vọng cũng hiện lên rất mãnh liệt. Nàng thật sự mong chàng sống hạnh phúc. Song chàng lại không thể làm được.
_ Có một chuyện ta muốn hỏi Công tử.
Ngẩng đầu nhìn Xích Điểu, Dạ Minh nhẹ gật đầu.
_ Cô nương cứ hỏi.
_ Công tử biết họ của ta vậy Công tử có biết tên của ta hay không?
_ Ta không biết!- Dạ Minh thật thà đáp.- Ta chỉ biết được cô nương họ Cát. Dường như là người kinh thành.
_ Họ Cát sao?- Xích Điểu nhăn trán.
_ Đúng vậy! Họ Cát ở Tân Thục này không có nhiều. Dòng họ Cát nổi tiếng nhất của Tân Thục là ở Đông Bình thành. Bởi dòng họ này có nữ nhân là ái phi của đương kim Hoàng thượng.
_ Người đó là ai vậy?- Xích Điểu tò mò.
_ Người đó là Mẫn Quý phi Cát Vũ Hồng, mẫu thân của đương kim Thái tử Mạnh Phúc Tuần.
Khi Dạ Minh nói ra hai cái tên đó, Xích Điều liền cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, đặc biệt là tên của nam nhân kia. Mạnh Phúc Tuần? Chàng ta là ai? Tại sao lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc và nhói lòng khi nghe thấy như vậy? Gương mặt nam nhân năm lần bảy lượt nàng từng mơ hồ nhìn thấy chợt hiện lên ngay trước mắt nàng...
"Xoảng", tách trà trên tay Xích Điểu rơi xuống đất vỡ tan tành kèm theo đó là cơn đau đầu ập đến. Mồ hôi nhanh chóng dính đầy trán của nàng.
_ Cát cô nương!- Dạ Minh có chút hoảng hốt.- Cô nương không sao chứ?- Vừa nói, chàng vừa đỡ Xích Điểu.
_ Đầu...đầu của ta...tự nhiên...ta...ta đau đầu quá.
_ Để ta dìu cô nương vào phòng.- Vừa nói, Dạ Minh vừa dìu đỡ Xích Điểu.- Người đâu, mau mời lang trung đến.- Vừa đi, chàng vừa vọng tiếng ra lệnh cho nô bộc trong phủ.
Rất nhanh sau đó, My Vu, nữ tỳ hầu hạ Xích Điểu vội vàng chạy đi gọi lang trung nổi tiếng trong thành về phủ để chẩm bệnh cho nàng. Nam phủ bỗng chốc loạn cả lên khiến Thượng Quan Bảo Phượng không khỏi bực bội. Từ ngày Xích Điểu được Nam Dạ Minh đưa về Nam phủ, người hầu kẻ hạ trong phủ ai nấy cũng phỏng đoán chàng sẽ lập nữ nhi này làm nhị phòng khiến Bảo Phượng vừa lo lắng vừa tức giận, đứng ngồi không yên.
Sau khi Nam lão phu nhân, nội tổ mẫu của chàng qua đời, Bảo Phượng dường như mất đi chỗ dựa trong nhà họ Nam này bởi mẫu thân chàng, Nam phu nhân tính tình hiền lương, trước chuyện của con cái luôn để bản thân nó tự quyết định, chỉ khi nào thấy không thỏa đáng bà mới lên tiếng. Và lần này, trước những lời ra tiếng vào trong phủ cũng không khỏi ngoại lệ. Tuy Nam phu nhân đã đưa ra ý kiến cũng như không cho đám người hầu đàm tiếu linh tinh nhưng đâu đó trong phủ vẫn có những lời ra tiếng vào.
*
Chậm rãi xuống ngựa, Phúc Tường ngẩng đầu nhìn lên vách đá cheo leo của ngọn Tĩnh Dương. Càng nhìn, lòng chàng không khỏi dâng lên một sự chua xót. Nữ tử đó từ lúc nhập cung chả ngày nào được yên ổn. Không chuyện này thì cũng chuyện kia xảy ra. Bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp xảy ra như vậy song nàng vẫn có thể sống một cách kiên cường mạnh mẽ và lạc quan. Nhưng hài tử chết đi ngay trước mặt mình đối với Lôi Vi là một đả kích rất lớn. Điều này khiến nàng hoàn toàn gục ngã.
Nghĩ đến đây, chàng lại thử hình dung ra dáng vẻ của Lôi Vi khi ấy. Đau đớn. Kinh ngạc. Bi thống. Mọi cảm xúc của nàng tại thời điểm ấy có lẽ sẽ tựa hồ như nàng đã trải qua một kiếp người. Còn gì đau đớn bằng việc tận mắt chứng kiến cốt nhục của mình rời bỏ mình mà đi trong khi bản thân lại không thể làm gì để cứu lấy nó. Nàng khi ấy không chỉ rơi xuống vách núi đá mà còn rơi vào bi thương tột cùng.
Nếu muốn giết chết nữ nhân hãy giết chết cốt nhục của nàng ta, nếu muốn giết chết một nam nhân hãy giết chết nữ nhân chàng ta yêu thương nhất.
Câu nói này quả chẳng sai. Ngọc Nhạn quả thật một mũi tên bắn trúng những ba đích. Không! Phải là bốn mới đúng! Nhưng cái đích cuối cùng lại là cái đích không ai mong muốn nhất. Thái hậu đi rồi! Hoàng cung nhuốm một màu tang thương khiến ai nấy cũng ngợp thở, bí bách không thể nào chịu được. Có lẽ khi gây ra chuyện này, Ngọc Nhạn cũng không nghĩ đến hậu quả lại lớn đến vậy. Song vị tẩu tẩu này...chàng thật không biết dùng từ gì để tả. Ngũ huynh của chàng và Lôi Vi xa nhau cũng đã lâu lắm rồi. Chàng thật hy vọng chuyến đi này sẽ mang lại chút tin tức tốt lành cho huynh ấy.
_ Mong ngươi vẫn bình an!
Có tiếng chạy vội từ phía sau thu hút sự chú ý của Phúc Tường. Khẽ thở ra, chàng chậm rãi quay đầu lại.
_ Đã điều tra ra chưa?
_ Dạ rồi ạ!- Tên nô tài vội đáp.- Gần đây quả thật có một thôn tên là Trạch Bi thôn ạ. Ngôi nhà của mẫu tử Trang mẫu ở cuối thôn vốn là Trúc Nhuệ đường nổi tiếng một thời. Nghe nói cách đây khoảng một hoặc hai tháng trước, hài tử của lão mẫu đó đã bỏ đi rồi ạ.
_ Bỏ đi sao?- Phúc Tường không khỏi ngạc nhiên.- Ngươi có biết được nguyên nhân không?
_ Nghe dân trong thôn nói là chàng ta từ nhỏ đã giỏi võ nghệ. Từ năm mười sáu đến nay đều gắng sức tham gia các đợt thi tuyển của triều đình nhưng không đạt. Vậy nên lần này chàng ta quyết lập được công danh mới trở về. Nhưng có người cho là không phải. Họ nói rằng chàng ta vì bất hòa với mẫu thân nên mới bỏ đi.
Qua những gì tên nô tài của mình thuật lại, Phúc Tường không khỏi nghĩ ngợi. Căn nhà chỉ có hai mẫu tử như vậy lẽ ra nên yêu thương nhau sao lại để xảy ra bất hòa? Cho dù vậy, việc chàng ta bỏ mẫu thân một mình nơi đây là điều khó chấp nhận được, trừ phi chuyện bất hòa ấy vô cùng nghiêm trọng. Vậy chuyện đó là chuyện gì? Liệu có liên quan đến người chàng đang tìm? Nếu vậy e rằng về sau sẽ có không ít rắc rối.
_ Được rồi!- Phúc Tường chậm rãi lên tiếng.- Ngươi hãy về khách điếm trước đi. Ngày mai ta sẽ trở về đó.
_ Vương...Công tử! Ngài định đi đâu vậy ạ?- Vừa đi theo, tên nô tài vừa sốt sắng hỏi.
_ Ta?- Dừng chân, Phúc Tường quay ngoắt về phía tên nô tài của mình.- Ngủ lang một bữa.
Dứt câu, không để tên nô tài của mình kịp hiểu, chàng đã nhanh chóng thi triển khinh công rồi mất hút sau cánh rừng già âm u.
_ Ngủ...ngủ...lang? Là cái gì? Công...Công tử?- Tên nô tài vội nhìn quanh.- Công tử? Công tử đâu rồi? Công tử? Ôi trời ơi!
Trong khi đó, Phúc Tường nhằm hướng Trạch Bi thôn mà thẳng tiến. Con đường không quá khó khăn nhưng vì phải đi sâu vào trong khu rừng già âm u nên tầm nhìn có chút hạn chế. Thêm vào đó, mặt trời ngả về tây đã lâu nay đang chậm chầm khuất mình sau ngọn Tĩnh Dương càng khiến không gian xung quanh trở nên tối tăm hơn. Cầm chiếc quạt lên để vén một tán cây, đưa mắt nhìn khắp lượt cảnh vật xung quanh, chàng nhanh chóng nhìn thấy một ánh sáng mỏng manh tựa khói sương nơi cuối con đường. Không chần chừ lâu, chàng rảo bước tiến về nơi đó. Chẳng mấy chốc, ngay trước mặt Phúc Tường là một thôn làng yên bình với những cánh đồng bao la bạt ngàn và thấp thoáng đâu đó là những mái nhà màu ngói đỏ.
_ Đây chắc là Trạch Bi thôn.
Quan sát thêm một lần nữa quan cảnh toàn thôn, Phúc Tường hít một hơi căng đầy tiến thẳng về phía trước. Trong ánh tịch dương, Trạch Bi thôn hiện lên hư hư thực thực khiến những ai đi ngang qua đây đều không thể cầm lòng được mà dừng bước. Dưới những tia nắng vàng còn sót lại của một ngày tàn, cả thôn bừng lên thật rực rỡ để rồi rất nhanh sau đó nó bị nuốt chừng bởi bóng đêm.
Bước đi trên con đường dài nhỏ hẹp, Phúc Tường chậm rãi đưa mắt nhìn vào những ô cửa sổ. Ánh đèn le lói, tiếng nói cười rộn ràng vọng ra, đâu đó tiếng chó sủa lên mấy tiếng như đuổi ma...cuộc sống về đêm tĩnh lặng nhưng cũng không kém phần sinh động. Mỉm cười, chàng nhanh chóng rảo chân về phía phủ lớn nơi cuối con đường, Trúc Nhuệ đường. Khẽ gật đầu, chàng tiến vào gõ cửa.
_ Có ai ở nhà không?- Phúc Tường vọng tiếng vào.
_ Ai đấy?
Bên trong vọng ra tiếng nữ nhân. Nghe chất giọng, chàng phỏng đoán người này đã đứng tuổi, có lẽ chàng đã tìm đúng nhà. Tiếp sau đó, một loạt âm thanh nổi lên. Một lúc sau, một nữ nhân đứng tuổi mở cửa.
_ Vị đây là...- Trang mẫu chậm rãi hỏi.
Vừa hỏi, Trang mẫu vừa quan sát Phúc Tường một lượt từ trên xuống dưới ngầm đánh giá.
_ Tại hạ là người kinh thành.- Phúc Tường vội thưa.- Vì có chuyện nên phải đi xa, nay đang trên đường trở về thì gặp trời tối. Lão mẫu có thể cho tại hạ tá túc một đêm không ạ?
Một lần nữa, Trang mẫu lại liếc nhìn chàng đầy đánh giá. Nhìn vào bộ y phục chàng đang vận trên người, bà biết ngay chàng không phải là người tầm thường.
_ Được! Tất nhiên được.- Vừa tươi cười nói, Trang mẫu vừa nhường bước cho Phúc Tường.- Mời Công tử vào trong.
Đưa tay mời Trang mẫu vào, Phúc Tường bước hẳn vào trong. Vừa bước vào chàng vừa đưa mắt quan sát một lượt khoảng sân phía trước. Dù chìm trong bóng tối nhưng chàng vẫn có thể nhìn ra, phía trước là một giàn Đông qua [2] và Bào qua [3], khuất trong một góc vườn là một lu nước khá lớn. Bước hẳn vào gian phòng lớn, chàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Lão mẫu! Người đang ăn cơm sao? Xem ra tại hạ đến không đúng lúc rồi.
_ Không có! Không có!- Trang mẫu vừa thắp nến vừa đáp.- Ta đây vẫn chưa ăn cơm. Công tử cùng ăn với ta cho vui.
_ À...nếu lão mẫu cho phép...vậy thì còn gì bằng. Kỳ thực ta cũng có chút đói.
Vậy là Phúc Tường cùng Trang mẫu dùng bữa cơm tối. Bữa cơm tối không có gì nhiều chỉ là những món được làm từ cây nhà lá vườn.
_ Lão mẫu có thể cho ta biết thôn này là thôn gì không? Ta vẫn thường hay lên phương Bắc nhưng chưa bao giờ đến nơi này.
_ Đi về phương Bắc, Công tử hẳn là đi đường trên ngọn Tĩnh Dương kia nên không đi ngang qua đây là phải.- Trang mẫu chậm rãi nói.- Thôn này tên là Trạch Bi thôn. Người dân hai thành là Ân Phú thành và Hương Mịch thành lại hay gọi là Qua thôn.
_ Qua thôn?- Phúc Tường khẽ chau mày lại.
Nhớ lại lúc nãy khi đi ngang qua các nhà trong thôn chàng nhìn thấy nhà nào nhà nấy cũng trồng Đông qua, Tây qua [4], Nam qua [5], Bắc qua [6] nếu không thì Khổ qua [7], Mộc qua [8], Ty qua [9]...nhiều không kể xiết.
_ Quả đúng vậy!- Phúc Tường cười nói.- Thế...lão mẫu ở đây chỉ có một mình thôi sao? Hài tử của lão mẫu...
Nhìn sắc mặt của Trang mẫu không được tốt, Phúc Tường bỏ lửng câu hỏi của mình. Xem chừng quả thật như những gì tên nô tài của chàng nói, hai mẫu tử nhà này thật sự có bất hòa với nhau.
_ Hài tử...nó vì bất hòa với ta nên đã bỏ đi rồi.
_ Sao lại thế được?- Vội buông đũa xuống, Phúc Tường quay lại hỏi. Chất giọng của chàng có chút ngạc nhiên.
_ Hài tử của ta bị con Điểu tinh [10] hớp hồn mà bỏ đi rồi còn đâu nữa.
Nghe thấy vậy Phúc Tường không giấu được sự ngạc nhiên của mình.
_ Sao? Điểu tinh sao?
_ Đúng vậy!- Trang mẫu thở dài.- Ta nuôi nấng nó khôn lớn đến từng này tuổi vậy mà không ngờ...
Tiếng thở dài của Trang mẫu khiến bầu không khí trong gian nhà trở nên nặng nề. Không nói gì, Phúc Tường chậm rãi đứa mắt quan sát bà. Nếp nhăn đã dần xuất hiện trên gương mặt đang bị thời gian bào mòn. Gương mặt co rúm lại của bà càng làm cho sự già nua hiện lên một cách rõ rệt. Kèm theo đó, đau thương dường như cũng lộ rõ ra trên gương mặt ấy một cách rõ ràng khi một giọt nước mắt cố len qua bờ mi rồi khó nhọc chảy xuống theo đường của những nếp nhăn đã thành hình.
_ Lão mẫu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?- Phúc Tường tỏ rõ sự quan tâm.- Bà hay kể cho ta nghe, biết đâu ta có thể giúp được điều gì đó.
Hít vào để lấy lại bình tĩnh, Trang mẫu chậm rãi kể lại chuyện xảy ra cách đây từ cuối năm ngoái một cách ngắn gọn nhất cho Phúc Tường nghe. Chàng chăm chú lắng nghe không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Càng nghe lòng chàng càng không khỏi lo lắng cho tương lai của hai người chàng yêu quý.
_ Đấy! Đầu đuôi câu chuyện là như thế. Từ đó đến nay hài tử của lão đi biền biệt không thấy về. Chẳng lẽ người làm mẫu thân nghĩ cho con cái là sai sao?
_ Điều này...lão mẫu nghĩ cho con cái không sai chỉ có điều...cách làm của lão mẫu như vậy ta thấy không được thỏa đáng. Vậy lão mẫu liệu có biết cô nương đó hiện đang ở đâu không?
Lau những giọt nước mắt đang chầm chậm lăn xuống theo những nếp nhăn trên gương mặt, Trang mẫu chậm rãi lắc đầu.
_ Ta không biết!
_ Thế lão mẫu có biết người đưa cô nương ấy đi trông như thế nào không?
_ Ta cũng không rõ! Nhưng nghe giọng nói và nhìn cách ăn vận, có lẽ họ là người ở phía Bắc.
_ Phía Bắc sao?
Nghe Trang mẫu nói vậy, Phúc Tường không khỏi trầm tư. Phía Bắc tuy chỉ có mấy thành nhưng thành nào thành nấy cũng rộng lớn, tìm con chim nhỏ này ở nơi đó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Chuyện này lại không thể làm lớn được. Thật không biết nên làm thế nào cho thỏa đáng.
_ Nhưng...sao Công tử lại tò mò về nữ nhân đó như vậy?
Câu hỏi của Trang mẫu khiến Phúc Tường giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu.
_ À không có gì!- Quay về phía Trang mẫu, Phúc Tường chậm rãi đáp.- Chỉ là ta có chút tò mò về lai lịch của cô nương kia vậy thôi.
Không nói gì, Trang mẫu chậm rãi gật đầu. Trong lòng bà chợt dấy lên nỗi hồ nghi. Đôi mày hơi chau lại khó hiểu bà quan sát kỹ hơn chàng trai trẻ ngồi đối diện mình. Lẽ nào chỉ vì tò mò thôi sao? Nếu vậy chàng có nhất thiết phải hỏi kỹ càng như thế? Bà hốt nhiên giật khi nghĩ đến việc Xích Điểu và nam nhân này quen biết nhau. Chỉ nhìn cách ăn vận thôi cũng đủ biết chàng ta có xuất thân không tầm thường. Càng nghĩ lòng bà càng rối ren.
_ Tại hạ đã dùng xong bữa! Xin phép lão mẫu ta vào nghỉ ngơi trước.
_ Được!- Trang mẫu vội gật đầu.- Phòng trống còn nhiều, Công tử có thể nghỉ ngơi ở bất kỳ gian nào.
_ Đa tạ lão mẫu.
Dứt câu Phúc Tường chậm rãi đứng lên dời gót thẳng tiến về gian phòng cuối cùng. Lòng chàng trăm ngả lo lắng không biết sau này sẽ có chuyện gì ập đến với hai người bọn họ.
*
_ Như Yến! Nhớ, ngươi phải quan sát cho kỹ rồi ra hiệu cho ta.- Vừa nói, Phẫn Diễm vừa chỉnh sửa lại bộ y phục của mình.
_ Vâng thưa chủ tử!
Nói đoạn, Như Yến nhanh chóng lui về phía cửa ra vào tiểu đình.
Đưa mắt quan sát khắp lượt xung quanh, Phẫn Diễm nhanh chóng vung một tay lên cao rồi bắt đầu điệu múa của mình. Nàng xưa nay vốn không thích múa song mẫu thân nàng luôn ép nàng phải học múa cho kỳ được. Vậy nên có lần nàng tìm cách để Túy Nguyệt học múa thay mình còn bản thân lại trốn đi chơi. Đến lúc phát hiện, nàng giả khóc khiến dị mẫu tỷ [11] của nàng bị đánh cho thừa chết thiếu sống...
Khóe môi nhẹ cong lên tạo thành nụ cười ngọt ngào, Phẫn Diễm hạ một tay xuống ngang cằm. Theo nhịp điệu nàng nhảy về phía trước một bước dài rồi xoay một vòng thật tròn sau đó đưa hai tay lên cao.
_ Chủ tử!
Đứng ngay lối vào, vừa lên tiếng nhắc Như Yến vừa tiến vào trong. Cùng lúc đó, Phẫn Diễm thay đổi lại tư thế lập tức nàng đổi thành một điệu múa khác. Hai tay đưa lòng bàn tay chầm chậm mở ra tựa như đóa sen đang vươn mình lên cao và nở ra khiến tâm hồn ta không khỏi lắng dịu. Cánh hoa hé nở tựa như bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của người thiếu nữ không nhuốm chút bụi trần. Hít một hơn thật sâu, Phẫn Diễm lùi về sau hai bước rồi sau đó lại sải một bước thật dài về phía trước. Song nàng ta chẳng mấy chốc mất đà. Trong lúc hoảng loạn nghĩ mình sắp ngã đến nơi, một bàn tay vững chải đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay rồi kéo nàng ta lại khiến nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
_ Th...th...Tĩnh Bình Quận vương?- Phẫn Diễm không khỏi ngạc nhiên.
Vừa nói Phẫn Diễm vừa cúi người cảm tạ. Lúc này nàng mới nhận ra sau lưng Phúc Khải, Phi Đào vừa đi vừa nói điều gì đó với Phúc Tuần. Có vẻ như chuyện gì đó thú vị lắm song dường như chàng chả mấy để tâm.
_ Đứng lên cả đi!- Chất giọng Phúc Tuần nhàn nhạt.
_ Tạ Điện hạ!
Nói đoạn cả hai đều nhanh chóng đứng lên. Trong khi Phẫn Diễm tiến về phía Phúc Tuần, Phi Đào đã vội kéo lấy ống tay áo của chàng khiến Phẫn Diễm khựng lại. Lễ thành hôn của hai người phải mất một thời gian rất lâu nữa mới có thể tổ chức nhưng khi nhận được chiếu chỉ chỉ hôn, Phi Đào đã không thể nào kiềm chế được mà lộ vẻ vui sướng, hạnh phúc ra mặt.
_ Điện hạ! Ngài trả lời đi chứ!
_ Ấydza!- Vừa nói, Phúc Khải vừa kéo Phi Đào lại.- Nàng thật là...- Phúc Khải không thể nào nói hết câu. Gương mặt chàng lúc này còn đỏ hơn cả gấc chín.
Vừa giữ Phi Đào, Phúc Khải vừa đưa mắt đánh giá. Vừa nãy khi Phi Đào đề cập đến chuyện tổ chức hôn lễ như thế nào, chàng vì quá ngượng mà bước vào tiểu đình trước không ngờ đúng lúc Phẫn Diễn vì mải miết múa mà ngã ra sau. Nhưng nghe hương thơm trên người nàng ta, chàng đoán mười phần hết sáu bảy phần Phẫn Diễm đang tìm cách dụ dỗ Phúc Tuần. Thật đáng tiếc!
_ Chuyện này, tỷ tỷ phải bàn bạc với hôn phu của mình chứ sao lại hỏi ta?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa phóng tầm mắt về phía mặt hồ rộng lớn.
_ Tỷ tỷ?- Phúc Khải giật nảy mình.
_ Không phải sao?- Gấp quạt, Phúc Tuần quay lại cười đầy ẩn ý.- Nàng ấy là tỷ tỷ kết nghĩa của Lôi Vi. Vậy ta cũng nên gọi Phi Đào một tiếng tỷ tỷ chứ nhỉ?
Chất giọng có chút châm chọc của Phúc Tuần khiến gò má của Phi Đào chẳng mấy chốc đỏ lên. Rất nhanh sau đó cả hai nam nhân có mặt trong tiểu đình này cười lớn khiến cả một vùng không gian rộng lớn vang vọng tiếng cười.
_ Điện hạ!- Phẫn Diễm chậm rãi nói.- Thiếp có chút mệt mỏi xin phép được trở về Bảo Kính đài nghỉ ngơi ạ.
Không nói gì Phúc Tuần chậm rãi gật đầu rồi lại quay nhìn về phía hồ. Phía bên kia hồ là nơi Lôi Vi thường hay tập múa. Mỗi một điệu múa của nàng đều được chàng cẩn thận ghi nhớ và trở thành một hồi ức đẹp không thể nào quên được. Đối với chàng, cho dù trên đời này có bao nhiêu thiếu nữ múa đẹp đi chăng nữa cũng không bằng sự thanh thoát, hồn nhiên trong từng động tác vẫn còn lỡ nhịp cùng với đó là nụ cười tươi vui nhưng cũng không kém phần e ấp của nàng...
Chỉ một lần nhìn thấy cả đời này khắc ghi...
...Chỉ một lần gặp gỡ trọn kiếp này không quên.
-------------------------------
[1] Lục y: Một bài thơ trong kinh Thi nằm trong phần Quốc phong- Bội phong.
"Lục hề y hề,
Lục y hoàng lý.
Tâm chi ưu hĩ.
Hạt duy kỳ dĩ?"
Dịch nghĩa:
"Màu lục thì may làm áo,
Áo màu lục mà lót màu vàng.
Lòng ta sầu đau là vì thế,
Lúc nào mối sầu đau ấy mới dứt?"
Bài thơ này được Trang Khương, phu nhân của Trang Công làm. Hoàn cảnh của nó xảy ra như sau: Trang Công bị mê hoặc vì người thiếp yêu dấu. Phu nhân, vợ chính là Trang Khương hiền thục mà bị mất địa vị chính thức, mới làm bài thơ này. Nói rằng: áo màu lục mà lót màu vàng là so sánh việc người hầu thiếp hèn hạ mà được cao sang vinh hiển, còn người vợ chính đích thê thì bị quên bỏ, phải âm thầm hèn hạ, vì thế, cứ khiến ta buồn mãi không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]