Chương trước
Chương sau
Tiếng bàn tán bên trong Chính Khiết điện sôi nổi hẳn lên. Các quan đại thần đều chia ra làm hai phe một phe ủng hộ việc liên minh với Tân Thục, một bên không ủng hộ. Hai bên đều đưa ra những lập luận sắc bén để bảo vệ chính kiến của mình khiến Hàn Phong thực không khỏi đau đầu. Song bỏ qua những gì các quan đại thần lập luận và phản bác nhau, Hàn Phong có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng chỉ trong một vấn đề nhưng nội bộ triều đình đã bắt đầu có sự chia rẽ sâu sắc. Nếu để cho nước khác biết được chắc chắn sẽ trở thành điểm chí mạng cho bọn họ tấn công.

_ Được rồi!

Ngồi trên ngai vàng, Hàn Phong chậm rãi nói. Chất giọng uy quyền của chàng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các quan đại thần khiến cả Đại điện im bặt. Quất mắt nhìn khắp lượt những ai có mặt trong phòng, chàng chậm rãi đứng lên tiến về phía trước.

_ Liên minh hay không liên minh với Tân Thục, Yên Khâu chúng ta đều có được những cái lợi nhất định. Song bên cạnh đó chúng ta sẽ mất những cái nhất định. Trẫm muốn các khanh sau buổi chầu hôm nay hãy về suy ngẫm xem chúng ta sẽ mất cái gì khi liên minh với Tân Thục và mất cái gì khi không liên minh với họ. Và thử đặt lên bàn cân xem bên nào chúng ta mất nhiều hơn. Sau đó tảo triều ngày mai hãy nói cho Trẫm biết.

Dứt câu, Hàn Phong dời bước khỏi Đại điện. Bùi Thạch An vội tiến về phía trước hô to:

_ Bãi triều!

_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Sau khi quỳ xuống tung hô, các quan đại thần nhanh chóng rời khỏi Đại điện. Vừa đi họ vừa bàn tán với nhau về những gì vừa bàn thảo trên triều.

_ Uhm! Ta là ta nhất quyết không liên minh với Thục quốc.- Chất giọng của Chu Liêm đầy hằn học.- Yên Khâu chúng ta quân đội hùng mạnh lẽ nào không thể chống lại Hoàng Viêm quốc đó? Bọn người Tân Thục, nhất là nữ nhân Tân Thục chả có gì tốt đẹp.

Dứt câu, Chu Liêm bỏ đi một nước mặc kệ những luồng ý kiến trái chiều sau lưng mình.

*

Từ sáng giờ Phúc Tuần hết đi qua rồi lại đi lại. Dù đã cố gắng bình tĩnh, song lòng chàng quả thật nóng như lửa đốt. Hôm nay Hàn Phong sẽ đưa vấn đế liên minh với Thục quốc ra để bàn thảo với các quan đại thần trong triều. Quan lại Yên Khâu chàng có tiếp xúc qua vài người nên chàng cũng đoán biết được chuyện này chắn sẽ không dễ dàng gì. Song chàng vẫn giữ trong mình một hy vọng nho nhỏ, mong việc này sớm kết thúc để chàng có thể đưa Lôi Vi rời khỏi đây.

Ngoài cửa, tiếng bước chân vội vàng lập tức thu hút sự chú ý của Phúc Tuần. Vội dừng chân lại xem, chàng thấy Tiểu An Tử đang hớt hơ hớt hãi chạy vào. Nhìn dáng chạy của hắn, chàng không khỏi cảm thán. Vì Đồng Vũ được tăng cấp nên việc xuất cung, đi sứ cùng chàng cũng trở nên khó khăn hơn thên vào đó việc quân trong Thị nội rất nhiều Đồng Vũ không thể không có mặt vậy nên chuyến đi sứ lần này chàng chỉ cắt cử vài người hầu trong Thuần Quân điện đi cũng mình.

_ Thế nào rồi?- Ngay khi Tiểu An Tử vừa dừng chân, Phúc Tuần đã vội hỏi.- Tình hình trong triều hôm nay thế nào?

_ Hồi Điện hạ! Tình hình khá căng ạ!- Vừa nói, Tiểu An Tử vừa làm gương mặt hết sức biểu cảm.- Nô tài dò la xung quanh Chính Khiết điện biết được rằng hôm nay trên triều hai bên ủng hộ và chống đối việc liên minh với ta đã cãi nhau rất to. Bên ủng hộ là...

_ Là Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh.- Phúc Tuần tiếp lời Tiểu An Tử.- Bên chống đối là Tướng quân Chu Liêm.

Trong khi Phúc Tuần nói, Tiểu An Tử mồn A mắt chữ O nhìn chàng đầy ngạc nhiên. Quay lại nhìn hắn phải cố lắm chàng mới không giật nảy người.

_ Khép cái miệng vào!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa dùng quạt đánh nhẹ vào cằm Tiểu An Tử.

_ Thái tử! Sao Ngài biết được ạ?

_ Việc này ta vốn đã đoán ra ngay từ đầu rồi.- Vừa cười Phúc Tuần vừa nói. Khẽ thở ra, chàng chậm rãi mở quạt.- Đi! Chúng ta xuất cung một chuyến. Đến Thái phó phủ.

Nghe Phúc Tuần nói, Tiểu An Tử không khỏi ngạc nhiên. Hắn còn tưởng chàng sẽ đến gặp một trong hai người Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh hoặc Tướng quân Chu Liêm. Nào ngờ đâu...

_ Kha Thái phó sao ạ?- Vừa bước đi, Tiểu An Tử vừa hỏi lại chủ tử mình.

_ Đúng vậy! Thái phó Kha Mậu Phù!

Phúc Tuần chỉ nói vậy Tiểu An Tử cũng chẳng dám hỏi nhiều. Hắn vội bước theo chủ tử mình và nghe chàng dặn dò phân phó một số việc trong vài ngày sắp tới. Và hắn lại được thêm một lần ngạc nhiên nữa khi chủ tử hắn muốn hắn tìm hiểu, sắp xếp một lối đi bí mật ra ngoài cung càng sớm càng tốt.

*

Cuối tháng bảy, tiết trời tuy vẫn còn oi nồng nhưng đã trở nên dịu nhẹ phần nào. Trong không khí đã nghe thấy sự thanh mát khiến người ta cảm thấy thư thái tinh thần. Gió khẽ thổi mang theo hương vị dịu dàng đặc trưng của mùa thu giúp Lôi Vi cảm thấy dễ chịu, thoải mái hẳn. Tựa người bên cửa sổ, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao lấp lánh và hé nở một nụ cười tựa đóa hàm tiếu giữa đêm thanh nhàn.

Đâu đó vẳng lên tiếng tiêu khiến lòng người bỗng chốc chùng xuống. Tiếng tiêu khi gần khi xa tựa hồ âm thanh của đêm tối, dịu dàng khiến người ta cảm thấy bình yên nhưng cũng mang nhiều tâm sự chất chứa. Hơi rướng người về phía ô cửa sổ, Lôi Vi đưa mắt nhìn khắp không gian xung quanh hòng xác định xem tiếng tiêu từ chốn nào phát ra. Càng nghe kỹ, nàng cảm thấy nó có chút quen thuộc. Dường như nàng đã từng nghe thấy nó rồi thì phải. Nhưng là ở đâu, khi nào, bản thân nàng lại chẳng thể nào nhớ rõ. Trước mắt nàng chỉ là một mặt nước loang loáng dát vàng, thứ vàng nguyên chất của ánh trăng mà thôi...

Tiếng bước chân nhẹ kéo nàng trở lại với thực tại. Quay lại nhìn, nàng thấy Hân Di, tỳ nữ của mình đang tiến vào phòng với thau nước ấm trên tay.

_ Vẫn còn sớm, ta chưa muốn đi ngủ!

_ Tiểu thư ngâm chân xong, đi ngủ là vừa rồi!- Mỉm cười Hân Di nhẹ nhàng nói

Gì vậy chứ? Ở đâu lại có kiểu tớ không nghe lời chủ thế này? Lôi Vi thật chẳng thể nào hiểu được. Thật khiến người ta có chút bực mình. Song ai bảo nàng không thích xem người khác là người hầu của mình nên mới ra cơ sự này cơ chứ.

_ Tiểu thư! Công tử rất lo lắng cho sức khỏe của Tiểu thư. Người đừng làm cho Công tử phiền lòng nữa.

_ Cái gì chứ?- Lôi Vi vờ đẩy tông giọng lên cao.- Lo lắng sao? Nếu đã lo lắng cho ta thì đã không tỏ thái độ như thế mấy ngày nay. Chẳng qua là một buổi đi chơi. Huynh ấy phạt cũng đã phạt rồi. Ta cũng đã xin lỗi. Vậy mà...

Lôi Vi bỏ lửng câu nói của mình, hậm hực quay đi. Hôm ấy, sau khi chia tay với chàng Hoa Hoa Công tử kia, nàng và Hân Di vội vàng trở về Phương Yên cung. Về đến nơi, nàng thấy Hàn Phong như muốn lục tung cả ngọn Vân Đoan này lên để tìm nàng. Khi nhìn thấy gương mặt hầm hầm như cục than hầm của chàng, nàng biết mình không xong rồi. Và quả đúng không xong thật! Vừa nhìn thấy chủ tớ nàng, chàng đã phạt ngay Hân Di. Bắt nàng ta vừa quỳ vừa bưng thau nước đầy trên đầu. Nàng dù có xin thế nào Hàn Phong cũng không mềm lòng. Cuối cùng, đến lúc nàng tự mình chịu phạt, chàng mới chịu dừng hình với Hân Di. Tưởng đâu mọi chuyện ổn thoải nhưng từ hôm đó đến nay, chàng tuy tối nào cũng về Phương Yên cung song chẳng nói chẳng rằng với nàng một câu nào khiến nàng bức bối vô cùng.

_ Người gì đâu mà hẹp hòi thế không biết!

_ Muội đang oán trách ta sao?

Chất giọng trầm có chút lạnh vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Quay lại nhìn nàng thấy Hàn Phong đang chậm rãi tiến về phía mình. Trong khi đó, Hân Di đã lui ra ngoài từ lúc nào. Không nói một câu nào, nàng quay ngoắt đi. Chàng không muốn đôi co với nàng về vấn đề này nữa nhưng nhìn thái độ của nàng, bản thân chàng thật sự có chút ảm não.

Sau buổi hôm ấy chàng vốn đã nguôi giận rồi nhưng bởi có vấn đề vẫn chưa biết nên nói với nàng thế nào nên tâm trạng không được tốt, thành ra người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng chàng đang tức giận với nàng. Hôm nay chàng đã hạ quyết tâm sẽ nói với nàng, nhưng vì việc triều chính bề bộn nên dạo vườn một tý để thoải mái tinh thần. Vậy mà khi lấy lại được tinh thần vào gặp nàng, lại gặp ngay tảng băng giận dỗi này.

_ Muội nói ta hẹp hòi ta cũng đành chịu thôi.- Vừa nói, Hàn Phong vừa ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi.- Sau này muội tiến cung, quy định sẽ nhiều vô kể. Vậy nên ta muốn muội quen dần.

Nghe Hàn Phong nói, Lôi Vi không khỏi giật nảy người. Vội ngồi thẳng người lên, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng. Nàng phải chăng đã nghe nhầm?

_ Huynh nói sao? Tiến cung? Ý huynh là...

Lôi Vi bỏ lửng câu hỏi của mình. Hay nói đúng hơn, nàng không dám hỏi đến tận cùng.

_ Đúng vậy!- Hàn Phong khẳng định chắc nịch.- Ta sẽ sắc phong muội làm phi tần của ta. Vậy nên, muội hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi.- Vừa nói, chàng vừa đặt xuống bàn một bảng tấu màu đỏ.- Đây là tước hiệu ta đặt cho muội. Muội hãy chọn một cái.

Hết nhìn Hàn Phong rồi lại nhìn bảng tấu trên bàn, Lôi Vi vẫn như chưa tin vào tai mình. Hàn Phong muốn sắc phong nàng làm phi tần của chàng sao. Nhưng, nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Từ khi gặp chàng ở Trầm Châu thành đến nay, nàng vẫn luôn xem chàng là hảo ca ca, là người cho nàng một chỗ nương tựa trong lúc nàng gặp khó khăn. Tuy rằng có nảy sinh tình cảm với chàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình trở sẽ trở thành thê tử của chàng. Càng huống hồ...chàng đã có một dàn hậu cung hùng hậu đến vậy...

_ Nhưng...muội...chỉ xem huynh là hảo ca ca.- Lôi Vi dè dặt nói.- Là một người huynh tốt đã giúp đỡ muội trong lúc muội gặp khó khăn.

Câu nói của Lôi Vi chẳng khác nào như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hàn Phong. Những ngày tháng qua chàng nổ lực nhiều đến như thế, vậy mà nàng vẫn chỉ xem chàng là hảo ca ca, là người nàng mắc nợ thôi sao? Lẽ nào nụ hôn đêm hôm ấy không có bất kỳ ý nghĩa nào với nàng?

_ Không sao cả!- Vừa nói, Hàn Phong vừa mỉm cười.- Ta tin theo thời gian tình cảm của chúng ta sẽ được bồi đắp.

_ Một cuộc hôn nhân không có tình yêu sao có thể hạnh phúc được cơ chứ?- Chất giọng của Lôi Vi đầy ủ dột.- Huống hồ chi...

Lôi Vi lại lần nữa bỏ lửng câu nói của mình.

_ Huống hồ chi?- Hàn Phong gặng hỏi.

_ Không có gì!- Vừa nói Lôi Vi, vừa lắc đầu.- Muội muốn đi nghỉ.

Dứt câu, Lôi Vi quay lại nhìn bảng tấu đặt trên bàn một lần nữa rồi nhanh chóng đứng lên tiến về phía tư phòng của mình. Nhìn theo dáng đi của nàng, Hàn Phong không khỏi chau mày nghĩ ngợi. Nàng rốt cuộc đang muốn nói đến chuyện gì? Tại sao đang nói nửa chừng nàng đột nhiên lại không nói nữa? Phải chăng chuyện ấy là do chàng mà ra? Những câu hỏi ấy cứ mãi lởn vởn trong đầu khiến chàng không thể nào yên giấc.

*

Vừa nhìn ra ngoài cửa, Hứa Thủy Trúc vừa đi qua đi lại. Đôi mày chau lại, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó chả ai nghe được. Song cứ nhìn sắc mặt nàng ta, ai nấy cũng đoán ra được nàng ta đang gặp phải chuyện chẳng lành.

Tự rót cho mình một tách trà, Thủy Trúc cố gắng trấn tĩnh tinh thần. Cố gắng giữ cho mình một tia hy vọng rằng mọi việc không như những gì mình đã nghe thấy.

Nhác thấy bóng tỳ nữ của mình, đặt tách trà xuống bàn, Thủy Trúc vội vàng tiến về phía cửa Phiêu Dao các rồi kéo nàng tỳ nữ của mình vào trong.

_ Thế nào? Sự việc xảy ra thế nào rồi? Có đúng Hoắc Thừa huy bị trúng độc không?

Tỳ nữ kia nhìn Thủy Trúc với đôi mắt đầy lo lắng mà gật đầu:

_ Hồi chủ tử! Sau khi ăn bát chè chủ tử đem tới, Hoắc Thừa huy đã bị trúng độc, mê man đến giờ vẫn chưa tỉnh. Hoàng hậu đã sai Trần Thái y đến khám và phát hiện ra...trong bát chè của Lương viên...đúng là có độc.

Ngay từ khi thấy tỳ nữ của mình gật đầu, Thủy Trúc đã say sẩm mặt mày, không thể nào đứng vững. Vội vịn tay vào thành ghế nàng ta ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt thẫn thờ, gương mặt tái mét, không chút sinh khí.

_ Hỏng rồi!- Thủy Trúc lầm bầm.- Xem chừng...ta đã bị hại rồi.- Càng về cuối, âm vực của nàng ta càng nhỏ dần.

Với bản tính gió chiều nào ngả chiều nấy của mình, Thủy Trúc quả thật đã tự gây họa cho bản thân mình. Ban đầu khi nghe Hoắc Tương Nguyệt được Thái tử ân sủng, nàng ta không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức đi theo Tương Nguyệt, nịnh bợ nàng Thừa huy này. Đến khi thấy tất cả chỉ do một mình Tương Nguyệt dựng chuyện mà nên, còn Phúc Tuần lại rước Lôi Vi về, nàng ta ngay lập tức theo Thái tử phi mà nói lời ngon tiếng ngọt. Rồi khi Thái tử phi sống không thấy người, chết không thấy xác, nàng ta có qua lại Mãn Quang các vài lần nhưng khi thấy không thể lấy lòng Yên Xuân, nàng ta lại quay trở về với Tương Nguyệt. Bởi lúc này đây, Thái tử phi đã mất tích, Ngọc Lương đệ vốn đã bị thất sủng từ lâu, vậy nên trong đám phi tử của Phúc Tuần giờ chỉ có Tương Nguyệt là nổi bật và có thể trở thành cây cao cho nàng ta dựa vào.

Nhưng nào ngờ đâu, đến hôm nay, vì nghe Tương Nguyệt gần đây hay mọc mụn nhọt, nàng ta bèn làm chè hoa quế đem sang để lấy lòng, song sau khi ăn chè do nàng ta đem đến, Hoắc Thừa huy đã bất tỉnh nhân sự và sự việc phát triển đến mức Trần Thái y đã kết luận rằng Hoắc Thừa huy ăn phải chè hoa quế bị trúng độc của nàng. Giờ nàng ta thật không biết chuyện này sẽ còn diễn tiến đến mức nào. Lòng rối như tơ vò, còn đầu đặc nghẽn lại khiến nàng ta không thể nào nghĩ được điều gì nên hồn.

_ Mau! Mau! Mau đi tìm phụ thân của ta đến đây.

Quay về phía tỳ nữ của mình, Thủy Trúc vội vàng giục dã nàng ta. Chuyện này ngoài phụ thân nàng ta, Hứa Trác Khiêm, Thượng thư Hình bộ, e rằng chẳng ai có thể cứu vãn được tình hình. Ngoài phụ thân của mình ra, nàng ta giờ thực sự không biết trông cậy vào ai.

_ Hoàng hậu nương nương giá đáo!

Bên ngoài, tiếng Thái giám vọng vào khiến Thủy Trúc giật nảy mình. Vội đứng lên để chỉnh sửa lại y phục trên người, vì bất cẩn quơ tay, tách trà đặt trên bàn rớt xuống đất kêu "xoảng" một tiếng khiến bản thân nàng ta lại được dịp hốt hoảng.

_ Nhi thần xin cung nghênh Hoàng hậu nương nương.- Vừa tiến ra giữa sân, Thủy Trúc vừa cúi người thi lễ.- Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

_ Được rồi! Người đứng lên đi!- Đưa mắt nhìn Hứa Thủy Trúc, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi nói.- Các ngươi hãy đứng bên ngoài chờ, ta và Hứa Lương viên vào trong nói chuyện.

_ Dạ!- Đám người hầu vội dạ một tiếng.

Quay lại nhìn một lượt đám người hầu bằng đôi mắt nghiêm nghị, Hiếu Nhân Hoàng hậu nhanh chóng quay về phía Hứa Thủy Trúc. Không nói gì bà chậm rãi đưa tay về phía trước. Hiểu ý, Thủy Trúc vội tiến lại gần đỡ tay bà rồi hai người bước vào trong phòng.

_ Ta đến đây không phải để buộc tội ngươi mà để hỏi chuyện ngươi.- Sau khi ngồi trên ghế chủ, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi nói.- Bát chè hoa quế đó là do đích thân ngươi làm?

_ Dạ vâng ạ!- Nhìn Hoàng hậu với vẻ dè chừng, Thủy Trúc thận trọng trả lời.- Chè đó là do nhi thần làm ạ.

Thủy Trúc biết, giờ ngoài cách thành thật ra chẳng còn cách nào có thể cứu được nàng. Thêm vào đó Hiếu Nhân Hoàng hậu là người ôn hòa, xử lý mọi chuyện đều rõ ràng, thấu tình đạt lý, không tiêu cực hay thiên vị ai.

_ Tại sao ngươi lại có nhã ý tặng Hoắc Thừa huy bát chè đó? Bổn cung được biết, mối quan hệ giữa ngươi và Hoắc Thừa huy trong thời gian gần đây không được tốt lắm thì phải?

_ Vâng ạ!- Thủy Trúc thành khẩn thừa nhận.- Trước kia...nhi thần và Hoắc Thừa huy vì có một chút hiểu nhầm nên mối quan hệ không được tốt cho lắm. Nhi thần vì muốn xoá bỏ hiểu nhầm đó nên đã tìm cách hòa giải với Hoắc Thừa huy ạ.

Vừa nói, Thủy Trúc vừa đưa mắt quan sát thái độ của Hoàng hậu. Song Hiếu Nhân Hoàng hậu lại không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của mình. Chất giọng của nàng càng về sau càng trở nên run sợ lo lắng người ngoài nghe được cũng dễ dàng nhận ra nàng ta đang lo sợ đến mức nào.

_ Nương nương!- Bên ngoài tên tiểu Thái giám vọng tiếng vào.- Có Hứa Thượng thư bên Hình bộ cầu kiến ạ.

_ Cho vào!- Chất giọng của Hiếu Nhân Hoàng hậu trầm ổn.

Ngay lập tức cánh cửa bật mở, Hứa Trác Khiêm nhanh chóng bước vào bên trong.

_ Thần Hứa Trác Khiêm khấu kiến Hoàng hậu nương nương.- Vừa quỳ xuống, Hứa Trác Khiêm vừa tung hô.- Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên tuê tuế!

_ Hứa Đại nhân hãy đứng lên!

_ Tạ Nương nương!

Dứt câu, Hứa Trác Khiêm nhanh chóng đứng lên. Quan sát sắc diện của Hoàng hậu cùng thái độ của nhi nữ mình, ông đoán Hoàng hậu đến đây không phải để hạch tội.

_ Hứa Đại nhân đến đây hẳn đã nghe được chuyện vừa xảy ra với Hoắc Thừa huy?

_ Hồi Hoàng hậu! Chính phải!

_ Vậy ta nghĩ rằng, đại nhân nên đứng ngoài việc này thì hơn.

Nghe câu nói đó của Hoàng hậu, Thủy Trúc không khỏi tái mặt. Nếu phụ thân của nàng không ra mặt, nàng chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn. Kẻ dám ra tay với nhi nữ của Hình bộ Thượng thư chắc chắn đã sắp xếp đường đi nước bước rất cẩn thận và hẳn đã đề phòng luôn việc phụ thân nàng ta ra mặt. Song nói gì đi chăng nữa, Hứa Trác Khiêm nếu ra mặt, kết cục sẽ đỡ hơn nhiều.

_ Đây là chuyện của hậu cung, Nhân Chính phủ sẽ điều tra chuyện này. Ta sẽ ra lệnh cho họ công khai minh bạch quá trình điều tra để không gây nên mâu thuẫn giữ Hoắc gia và Hứa gia.

_ Thần không dám!- Vừa nói Hứa Trác Khiêm vừa cúi người xuống.

_ Hứa Đại nhân cùng Hoắc Đại tướng quân đều là những cánh tay đắc lực của Hoàng thượng và Thái tử.- Vừa nói Hiếu Nhân Hoàng hậu vừa chậm rãi đứng lên tiến về phía Hứa Trác Khiêm.- Bổn cung không muốn giữa hai người có bất kỳ vướng mắc hay hiểu nhầm nào. Vậy nên, Bổn cung sẽ điều tra chuyện này thật rõ ràng.

_ Tạ Nương nương!- Hứa Trác Khiêm vẫn cúi người nói.

_ Phụ tử hai người hãy trò chuyện cùng nhau. Bổn cung không làm phiền hai người.

Dứt câu Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi dời gót. Phía sau, phụ tử Hứa Trác Khiêm vội cúi người thi lễ.

_ Cung tiễn Hoàng hậu nương nương!

-------------------------

[1] Tảo triều: nghĩa đen chỉ nước dâng vào buổi sớm. Nghĩa chuyển ý chỉ buổi chầu sớm trong triều đình.

------------------------

Hết chương 130  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.