Không đợi tên lính tốt kịp thông báo, Phúc Khải đã vội vàng đi thẳng vào trong lều. Gương mặt lộ rõ vẻ khẩn trương cũng như vui mừng. Tin từ Hoàng cung vừa bay đến khiến chàng không dám tin vào tai mình. Quả thật quá bất ngờ!
_ Hoàng huynh! Đó có phải là sự thật không?
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía đệ đệ của mình. Khóe môi chàng cong lên tạo thành một nụ cười tươi rạng rỡ đầy hạnh phúc.
_ Huynh!- Tiến một bước dài về phía Phúc Tuần, chất giọng của Phúc Khải đầy hồ hởi.- Chúc mừng huynh! Cũng chúc mừng Thái tử phi!
_ Cảm tạ đệ!
Dứt câu, Phúc Tuần vỗ vào vai Phúc Khải vài cái rồi sau đó nhanh chóng ôm chầm lấy người đệ đệ này của mình. Tin vui này đến với chàng quá bất ngờ. Nếu như lúc này chàng đang ở Đông cung, chắc chắn sẽ không thể nào kiềm nổi lòng mình mà ôm chặt lấy nàng, nhấc bổng nàng lên rồi hét thật to đầy hạnh phúc, sung sương.
Nhang chóng buông vai Phúc Khải ra, gương mặt Phúc Tuần trở nên nghiêm nghị lạ thường khiến Phúc Khải đang cười vui sướng cũng phải tắt ngấm nụ cười của mình ngay lập tức.
_ Nhanh! Mau triệu tập các Tướng quân lại bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Phúc Khải không khỏi ngạc nhiên. Tuy hiểu được nguyên nhân nhưng cũng không nên gấp gáp như vậy.
_ Huynh! Giờ không phải là thời điểm thích hợp.
_ Ta biết!- Chắp hai tay ra phía sau, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Nhưng ta muốn trở về bên cạnh Vi Nhi càng sớm càng tốt. Ta không muốn để nàng ấy phải ở một mình. Vậy nên, chúng ta nhất định phải đuổi được Hoàng Viêm quốc trong vòng ba tháng nữa.
Nhớ lại những gì đã xảy ra, Phúc Khải hiểu sự lo lắng cũng như bất an của Phúc Tuần. Những gì đã xảy ra, cả hai đều không mong muốn tái diễn một lần nữa. Vậy nên họ phải nhanh chóng trở về, càng sớm càng tốt.
_ Đệ hiểu rồi!
Nói đoạn Phúc Khải nhanh chóng rời khỏi lều rồi sai lính tốt đến lều các tướng thông báo lệnh triệu tập của Thái tử.
Nhìn vào địa đồ, trong đầu Phúc Tuần nhanh chóng hình thành lên một kế hoạch. Nếu kế hoạch này thành công, chẳng bao lâu nữa, chàng sẽ có thể hồi cung, trở về với Lôi Vi. Đợt tấn công này, chàng nhất định phải nghiên cứu kỹ lưỡng để có thể nắm chắc phần thắng trong tay.
*
Nửa cuối tháng ba, trời bắt đầu trở nên ấm áp hơn. Đâu đó là tiếng ve kêu râm ran báo hiệu mùa hạ đang tới mỗi lúc một gần. Bầu trời chói chan ánh nắng khiến khoảng không bừng sáng lên những sắc màu rực rỡ và có chút gay gắt. Nhắm mắt dưỡng thần, Lôi Vi chậm rãi điều hòa hơi thở, tận hưởng bầu không khí không chút ô nhiễm, không có bất kỳ chất xả thải nào.
Nở một nụ cười thật tươi, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên xoa cái bụng lúc này vẫn còn đang phẳng lì của mình. Chỉ vài tháng nữa thôi, cái bụng của nàng chắc chắn sẽ to lên như cái trống, đi đứng cũng sẽ trở nên khó khăn, nặng nề hơn. Nhưng không sao! Điều nàng mong muốn nhất chính là đứa con này của Phúc Tuần và nàng sẽ ra đời trong bình an và lớn lên trong vui vẻ, hạnh phúc. Như vậy! Chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.
Thế nhưng, để ước muốn đó trở thành sự thật, Lôi Vi buộc phải tính toán nhiều hơn cho tương lai của bản thân, cũng như cho đứa trẻ vẫn đang dần thành hình trong bụng mình. Đứa trẻ này Trần Thái y chẩn đoán đã được hơn hai tháng, vậy là nó đang ở trong giai đoạn nguy hiểm của thai kỳ. Và giai đoạn nguy hiểm của mẫu tử nàng giờ cũng đã chính thức bắt đầu.
Sau khi hay tin mình hoài thai, học theo mẫu phi của Phúc Tuần năm ấy, Lôi Vi đã cầu xin Hoàng hậu cho nàng chuyển đến Mạnh Cát viện, bên trong Trùng Hoa viên để dưỡng thai chờ đến ngày lâm bồn. Kèm theo đó, Hoàng thượng cũng hạ lệnh từ giờ cho đến ngày nàng sinh nở, việc ăn uống của nàng phải được Thái y viện cũng như Ngự Trù phòng kiểm tra chặt chẽ, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nếu mẫu tử nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì, đứng đầu của hai nơi phải nộp thủ cấp [1] của mình lên mà đền tội. Khi nhận được chiếu chỉ này của Hoàng thượng, Lôi Vi nàng mới thấy rõ tính quan trọng của vấn đề.
Từ xưa đến nay, chuyện kéo dài số mệnh gia tộc, sinh con nối dõi vốn là vấn đề muôn thuở của các triều đại phong kiến. Phúc Tuần lại là Thái tử của cả một nước nên chuyện này càng không thể xem nhẹ. Nếu chàng có con nối dõi tông đường, chắc chắn địa vị của chàng sẽ thêm phần vững chắc, khiến bọn triều thần chống đối kia càng phải e sợ, dè chừng.
Thế nhưng...
_ Nếu đứa trẻ này là con gái thì sao? Địa vị của Phúc Tuần sẽ không được đảm bảo. Còn đứa trẻ này...không phải quá đáng thương, tội nghiệp sao?
Rốt cuộc vẫn là trọng nam khinh nữ. Trong gia đình phía nội của nàng, ba của nàng tuy là con trai út nhưng lại là cháu đích tôn của ông nội. Ông nội nàng sinh được ba gái một trai, song trong nhà chưa bao giờ có sự phân biệt tình thương. Ông thưởng phạt phân minh, chưa bao giờ thiên vị ai trong bốn đứa con của mình, càng không vì ba đứa con đầu là con gái mà mặt nặng mày nhẹ hay đứa con út là con trai nên ra sức cưng chiều. Vậy nên ba nàng cũng từ đó mà ảnh hưởng tư tưởng của ông nội. Tình thương ông chia đều cho ba anh chị em nàng song đối với nàng có chút thiên vị, thế nhưng khi đụng việc, ông rất công bằng.
Chỉ có điều...thời đại này việc sinh được một đứa con trai thực sự rất quan trọng. Nếu chẳng may nàng sinh ra một nữ nhi, thiên hạ chưa chắn đã loạn nhưng Hoàng tộc chắc chắn xảy ra chuyện. Đến khi đó, người nàng có thể trông cậy vào, Phúc Tuần sẽ nghĩ như thế nào?
_ Phúc Tuần! Liệu anh có hiểu giống rồng hay giống phượng cũng đền là con, là kết quả của tình yêu chúng ta không?
Nàng thực sự rất sợ và lo lắng nếu Phúc Tuần không chấp nhận được việc này, nàng không biết phải làm thế nào. Vì hiện tại...người có thể đảm bảo địa vị của chàng lúc này không ai khác...chính là nàng.
_ Đôi khi em nghĩ nếu anh quan hệ với nữ nhân nào đó trong hậu cung cũng tốt. Như vậy, nếu lỡ như con của chúng ta là con gái thì nó cũng sẽ không phải chịu đựng quá nhiều sự soi mói của mọi người. Song giờ...thật nực cười là em đang muốn con mình sinh ra sẽ là một đứa con trai để em đỡ phải vất vả trong khi đó, tự bản thân em biết rằng là con trai hay con gái đều là kết quả của tình yêu này, nó cũng không chỉ do một mình em quyết là được và dù như thế nào đi chăng nữa, con mình cũng không có tội. Vì vậy, trách nhiệm của em chính là nuôi nấng và bảo vệ nó bằng mọi giá. Phúc Tuần! Anh sẽ ủng hộ em chứ?
Giá như có Phúc Tuần ở đây, chàng nhất định sẽ trả lời nàng. Nhưng giở đáp lại nàng chỉ có tiếng gió thổi xào xạc, xào xạc mà thôi.
_ Nương nương!- Vừa chạy vào Tiểu Khổng Tử vừa cúi chào.- Đồng Tướng quân xin cầu kiến ạ.
_ Cho Ngài ấy vào!
Dứt câu, Lôi Vi thả Tuyết Cầu xuống rồi chậm rãi chỉnh sửa lại chiếc khăn lụa mỏng, ngồi ngay ngắn trở lại. Bên ngoài cổng viện, chẳng mấy chốc Đồng Vũ đã bước vào trong cùng một nam nhân khác. Đó là một nam nhân đã đứng tuổi có gương mặt hiền lành nhưng đôi mắt lại cực kỳ sắc bén. Hắn ăn mặc tuy gọn gàng nhưng vẫn để lộ sự hoang dã, bất kham không gì có thể trộn lẫn được.
_ Tham kiến Thái tử phi!
Đồng Vũ và nam nhân kia nhanh chóng cúi người xuống hành lễ với Lôi Vi.
_ Hai người không cần đa lễ!
Nói đoạn, Lôi Vi ra hiệu cho Hoa Lệ đem ghế ra và rót trà cho họ.
_ Thưa Thái tử phi! Theo lời căn dặn của Người, mạc tướng đã tìm về đây một cung thủ giỏi.
Vừa nghe Đồng Vũ bẩm báo, Lôi Vi vừa quay sang nhìn nam nhân kia một lần nữa từ trên xuống dưới. Nam nhân này không giống như những cung thủ mà nàng từng thấy trước kia trên phim ảnh. Hắn không cao to cũng chẳng vạm vỡ gì cho can. Dáng người hắn nhỏ bé nhưng nhìn thao tác từ khi bước vào đến giờ, nàng thấy hắn khá mau lẹ, nắm bắt mọi chuyện khá nhanh nhạy, nét mặt của hắn tuy hiền lành nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy người này sát khí rất nặng. Lẽ nào bởi nàng đang hoài thai nên đã trở nên quá mẫn cảm, cả nghĩ. Nàng không dám chắc, nhưng cảm giác hung hiểm và không an toàn là có thực. Người như thế này sau khi dùng xong không nên giữ lại bên mình bằng không nhất định sẽ sinh biến.
_ Ngươi tên họ gì? Nguyên quán ở đâu?
_ Thảo dân họ Hạng tên Khắc vốn sống ở vùng núi bên ngoài Lạc Quán thành.
_ Lạc Quán thành?- Chất giọng của Lôi Vi có chút hồ nghi.
_ Vâng!
Trong mơ hồ, nàng chợt nhớ đến chuyện xảy ra cách đây nhiều năm trước. Ấy là khoảng thời gian nàng mới đến thời đại này, nàng từng đến Lạc Quán thành để điều tra về vụ án oan năm nào của Phúc Tuần, vụ án có liên quan đến Khải Phát thương hội.
_ Ta muốn biết khả năng bắn tên của ngươi như thế nào. Có thể biểu diễn một chút được không?
_ Thưa được!- Hạng Khắc trả lời ngắn gọn.
Chẳng mấy chốc khoảng sân trước Mạnh Cát viện đã được Đồng Vũ cũng như Hạng Khắc dọn dẹp lại cho gọn gàng để tên cung thủ biểu diễn cho Lôi Vi xem vài ba tiết mục. Và Hạng Khắc quả thực không hề khiến nàng thất vọng khi hắn có thể bắn tên trúng vào tất cả vào vật mẫu mà nàng yêu cầu dù cho có bị tầm nhìn che khuất đến đâu.
_ Được lắm!- Mỉm cười, Lôi Vi tán dương.- Song thứ ta muốn ngươi bắn là một thứ di động và cách ngươi khá xa. Ngươi có thể cho đó là một con thú rừng. Liệu ngươi có bắn được không?
Dứt câu, Lôi Vi vẫy tay, Tiểu Khổng Tử lập tức có mặt. Sau lưng hắn đeo một một bao cát, bên trên là tấm gỗ khá dày và trên tấm gỗ ấy có dán hồng tâm. Khi nghĩ đến việc mình sắp phải làm, hắn thực sự muốn khóc thét trong lòng vì không hiểu tại sao mình lại bị "giáng tội" thế này.
_ Thái tử phi!
_ Bắt đầu đi!
Chỉ với ba chữ rất nhẹ nhàng, Lôi Vi đã khiến Tiểu Khổng Tử rụng rời tay chân, miệng hắn cứ mở mỗi lúc một to rồi đớp đớp như cá ngão.
_ Khổng công công! Cố lên!- Đứng bên cạnh, Hoa Lệ lên tiếng động viên.
Không còn cách nào khác, Tiểu Khổng Tử vội nhổ giò mà nhắm chạy hết tốc lực những mong chuyện này có thể kết thúc sớm. Khi nghe tiếng mũi tên xé gió mà lao tới hắn càng lao đầu vào chạy như điên. Nhìn thấy một gốc cây cao to ngay trước mặt, hắn vội chạy lại và núp sau gốc cây. Khi hắn vừa quay lưng, mũi tên của cung thủ Hạng Khắc cũng vừa kịp để lại trên mặt hắn một vết xước rồi cắm vào gốc cây đối diện.
Trố mắt nhìn theo Tiểu Khổng Tử, dù đã nén hết cỡ nhưng Lôi Vi thật sự không thể không bật cười trước bộ dạng đáng thương đến buồn cười của hắn.
Vừa thở, Tiểu Khổng Tử vừa lết về phía Lôi Vi với bộ dạng không thể nào thảm hại hơn được nữa.
_ Nương nương!- Nhìn Lôi Vi với ánh mắt ai oán, Tiểu Không Tử cất tiếng gọi.- Nương nương!
_ Được rồi! Được rồi!
Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa mắt ra hiệu cho Hoa Lệ dìu Tiểu Khổng Tử vào bên trong. Quay sang nhìn Đồng Vũ và Hạng Khắc, nàng chậm rãi gật đầu.
_ Hạng Khắc! Ngươi từ giờ hãy đi theo Đồng Tướng quân. Sau này nếu săn được con mồi lớn, ta sẽ không quên ơn ngươi.
_ Thái tử phi quá lời!- Vừa nói, Hạng Khắc vừa sụp lạy.- Thần sẽ dốc toàn tâm toàn lực để không phụ lại tấm lòng của Nương nương.
_ Ngươi hiểu vậy là tốt! Ngươi lui ra trước đi.
Chờ Hạng Khắc lui ra bên ngoài, Lôi Vi mới chậm rãi quay về phía Đồng Vũ. Cùng lúc này, Hoa Lệ từ bên trong bước ra, trên tay nàng cầm một cái lọ nhỏ.
_ Nương nương!- Vừa nói, Hoa Lệ vừa cái lọ cho Lôi Vi.
_ Đây là cái lọ ta đã nói với huynh.- Cầm lấy cái lọ từ tay Hoa Lệ, Lôi Vi đưa nó cho Đồng Vũ.- Khi nào hành sự huynh hãy dùng nó. Còn những dụng cụ khác ta đã nhờ Edlen làm. Huynh hãy đến chỗ Ngài ấy, Ngài ấy sẽ chỉ huynh cách sử dụng.
_ Thần đã hiểu!- Cất lọ và trong ngực, Đồng Vũ chậm rãi đứng lên hành lễ.- Nương nương! Nếu không có gì, thần xin phép cáo lui.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Nhưng sực nhớ ra chuyện gì đó. Nàng vội gọi Đồng Vũ quay trở lại. Quan sát thật kỹ xung quanh, nàng chậm rãi tiến về phía chàng nói với âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy.
_ Ta muốn huynh tìm hiểu cho ta một việc. Huynh nhất định phải giữ bí mật chuyện này.
_ Xin Nương nương cứ nói.
_ Huynh hãy tìm một người...
*
_ Thật không ngờ Thái tử phi lại có thể bình thản đến vậy.- Đặt tách trà xuống bàn, chất giọng của Ngọc Nhạn không khỏi trần ngâm.- Cũng phải thôi! Giờ nàng ta đã hoài thai có hay không có một phi tử nữa trong hậu cung cũng chẳng thể khiến địa vị của nàng ta lung lay được. Vậy Túy Nguyệt phản ứng thế nào?
_ Hồi Công chúa! Sở tiểu thư rất bất ngờ về việc này. Nghe nói nàng ta tìm cách cự tuyệt nhưng không được. Cuối cùng bèn lấy lý do đang trong thời kỳ để tang phụ thân nên không thể nhập Đông cung.
Khẽ mỉm cười, Ngọc Nhạn chậm rãi tiến về phía cửa sổ. Bên ngoài, vầng trăng tháng ba đang đầy dần nhưng vẫn còn rất mảnh tựa như làn sương mỏng manh tan biến vào trong không trung. Những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây khiến nàng không thể không thừa nhận Lôi Vi càng ngày càng thông minh, sắc bén. Và nàng ta giờ có thể tự mình sống được trong chốn hậu cung này. Chỉ có điều...nàng mãi không hiểu tại sao nàng ta lại không muốn có mối quan hệ hồng chúc song ảnh nhất song nhân [2] với các nữ nhân khác. Từ khi nhập Đông cung đến giờ, ngoài Triệu Yên Xuân ra, nàng ta tuyệt không giao du với bất kỳ phi tử nào trong hậu cung của Phúc Tuần. Tuy không nữ nhân nào mong muốn phải thờ chung trượng phu với nữ nhân khác nhưng vô hình trung ai cũng chấp nhận mối quan hệ này. Và điều họ cần làm chính là khiến mình trở nên vượt trội để thu hút phu quân hơn.
_ So với Đồng Thảo, Sở Túy Nguyệt chắn chắc không có lòng phản trắc càng không có sự đố kỵ, ghen tỵ bởi nàng ta căn bản không có tình cảm nam nữ nào với Điện hạ. Vì vậy nàng ta sẽ không bao giờ bội phản lại hữu bằng của mình. Càng huống hồ, Thái tử phi của chúng ta còn là ân nhân của nàng ta.
_ Vậy ý của Công chúa là...
_ Chúng ta sắp có kịch để xem rồi! Ta sẽ xem xem Thái tử phi giải quyết mâu thuẫn này như thế nào. Ta sẽ xem xem một nữ tử tiết liệt như Sở Tiểu thư liệu sẽ làm gì khi bị dồn vào đường cùng.
Khóe môi của Ngọc Nhạn nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý. Túy Nguyệt tuy không phải là liệt nữ, nhưng nàng ta là kiểu nữ nhi tiết liệt, không dễ dàng bị khuất phục lại sẽ không bội phản bằng hữu. Loại người này khi bị dồn vào đường cùng sẽ...
Câu nói đầy ẩn ý của Ngọc Nhạn Công chúa khiến Lệ Uyên chẳng mấy chốc mà lạnh sống lưng. Nàng có thể hình dung ra được những gì chủ tử của mình nói. E rằng thời hạn để tang ba năm chỉ là cái cớ để lo mọi việc cho chu toàn...
_ Bên chỗ đám phi tử khác có động tĩnh gì không?
Câu hỏi của Ngọc Nhạn ngay lập tức kéo Lệ Uyên trở lại với hiện tại.
_ Hồi Công chúa dạo gần đây các chủ tử khác không có động tĩnh gì cả.
_ Vậy thì tốt! Thời gian này là thời gian quan trọng của Thái tử. Địa vị của Điện hạ chỉ vừa mới được khôi phục nhưng vẫn chưa vững chắc. Hy vọng Hứa Thủy Trúc và Hoắc Tương Nguyệt biết rõ điều này để không gây ra chuyện ngu xuẩn nữa. Nếu không còn chuyện gì, ngươi lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi.
Cúi người cáo lui, Lệ Uyên nhanh chóng dời gót khỏi phòng. Thế nhưng bước chân nàng tỳ nữ nhanh chóng trở nên ngập ngừng. Và điều này không thể nào qua mắt được Ngọc Nhạn. Liếc nhìn nàng tỳ nữ, nàng đoán có chuyện gì đó đang xảy ra. Chuyện này nói lớn cũng không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ nên tỳ nữ của nàng mới không biết có nên nói hay không.
_ Có chuyện gì, ngươi mau nói ra đi.- Chất giọng của Ngọc Nhạn lãm đạm.- Nếu ta tự mình điều tra ra được, ngươi chắc không được yên đâu.
Nghe câu nói của Ngọc Nhạn, Lệ Uyên không khỏi giật mình. Hầu hạ chủ tử từ nhỏ, nàng biết rõ tính khí của nàng Công chúa này. Nếu để Ngọc Nhạn biết được, nhẹ thì bị đánh nặng thì bị hành hạ đủ đường, chết dở sống dở sau đó bị đuổi ra khỏi cung rồi chết lúc nào không hay. Nhớ lại chuyện của Yên Mai năm nào nàng không khỏi run sợ.
_ Vài hôm trước, nô tỳ có nhìn thấy Đồng tướng quân có dẫn theo một người.
_ Chuyện này có gì lạ?- Chất giọng của Ngọc Nhạn đều đều, có chút thờ ơ.
_ Nhìn qua, nô tỳ nhận ra, người đó là đồng hương. Người này vốn là...
Quan sát sắc mặt của Ngọc Nhạn, Lệ Uyên nhanh chóng tiến lại gần rồi ghé vào tai nàng nói.
_ Ngươi nói gì?- Chất giọng của Ngọc Nhạn kinh ngạc đến tột độ.
_ Lúc đầu nô tỳ cũng không dám chắc. Sau đó nô tỳ nhìn thêm vài lần nữa mới dám khẳng định.
Ngồi phịch xuống ghế, Ngọc Nhạn cố lấy lại bình tĩnh.
_ Được rồi! Ngươi lui ra đi.
_ Vâng ạ!
Nói đoạn Lệ Uyên vội quay người bước đi nhưng bước chưa được hai bước nàng đã bị Ngọc Nhạn kêu lại.
_ Nhớ kỹ! Ngươi không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai biết. Nếu để ta phát hiện được, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
_ Nô tỳ không dám!- Lệ Uyên vội quỳ sụp xuống.- Nô tỳ sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì dù chỉ là nửa chữ.
Không nói gì Ngọc Nhạn phất tay ra hiệu Lệ Uyên lui ra. Còn lại một mình trong phòng, đôi mày của nàng chau lại vào nhau. Những gì vừa nãy nàng tỳ nữ của nàng nói như một loại bùa chú mãi vang vọng trong đầu.
Cát Lôi Vi! Nàng ta rốt cuộc đang tính toán chuyện gì? Lẽ nào Hoàng cung này chưa đủ gió hay sao? Nếu nàng ta dám khiến nơi này xảy ra biến cố, nàng nhất định sẽ không để nàng ta yên.
*
Đại điện lặng im như tờ, không một chút tiếng động. Bên án thư, Định An Hoàng đế cứ phê duyệt hết tấu chương này đến tấu chương khác. Mới đầu năm nhưng việc triều chính bộn bề vô cùng, hết vụ án oan của Phúc Tuần được giải quyết lại đến việc các thành phía Nam bị ngập úng khiến dân chúng không thể nào sản xuất hay như việc mấy ngày nay Lạc Quán thành đang xảy ra dịch bệnh...rất nhiều vấn đề không thể nào giải quyết triệt để trong ngày một ngày hai khiến Ngài phải lao tâm khổ tứ.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt Ngài hướng về phía đối diện với vẻ trầm ngâm và có chút u sầu. Ở bên cạnh Ngài hơn 20 năm, nhưng Ngài không những không quan tâm đến bà mà còn khiến bà hai lần rơi vào vực thẳm của nỗi đau mất con. Đến khi biết rõ nguyên nhân, biết rõ thủ phạm, Ngài lại không thể phơi bày mọi chuyện, đưa sự thật ra ánh sáng. Chung quy cũng là bởi Ngài không thể để Hoàng cung này xảy ra thêm biến cố. Những gì Ngài có thể làm lúc này chính là tìm mọi cách để nơi đây không phải ngập chìm trong biển máu.
Đặt bảng tấu chương xuống án, Định An Hoàng đế chậm rãi đứng lên, tiến lại gần Lệ phi. Vừa đi, Ngài vừa nhìn ngắm nét hao gầy trên gương mặt đang dần bị thời gian bào mòn. Không ai tránh khỏi vòng xoáy của thời gian. Những gì ta có thể làm được chính là hãy yêu thương nhau nhiều hơn để đến khi phải về với trời xanh, ta không phải tiếc nuối về nhưng gì đã làm. Cả đời này của Ngài đã có không ít những trang tuyệt sắc giai nhân gõ cửa bước vào. Có người nhẹ nhàng như gió. Lại có người hiền hòa như áng mây. Cũng có người tinh nghịch như giọt nắng mai buổi sớm...Có người không để lại trong Ngài bất kỳ dấu vết nào. Nhưng lại có người để lại trong Ngài những dấu vết vô cùng đậm sâu, không thể nào phai mờ: Ngụy Hoàng hậu, Mẫn phi, Giao phi...hay những người khác nữa.
Thế nhưng Ngài chưa bao giờ thực sự quan tâm đến người thiếu nữ ngày ngày lặng lẽ u buồn chốn khuê phòng. Nàng đã khóc hết nước mắt khi biết được rằng đối với phụ thân, mình chỉ là một quân tốt thí, đối với trượng phu bản thân chả khác nào kẻ thù. Suốt cuộc đời này của nàng, nàng đã khóc cạn nước mắt vì những tủi nhục mà đáng ra bản thân mình không phải chịu đựng, cũng đã khóc cạn nước mắt vì những đớn đau cứ liên tục, dồn dập kéo đến đời nàng.
Tuy chưa một lần nào thực sự quan tâm đến Lệ phi, nhưng Ngài vẫn luôn biết rằng, từ ngày đầu tiên nhập Đông cung đến nay nàng chưa bao giờ thực sự nở lấy một nụ cười mãn nguyện.
Chậm rãi choàng áo khoác lên cho Lệ phi, Định An Hoàng đế nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt đang ngày một hao gầy của bà. Tuổi thanh xuân, Ngài đã gây cho bà không biết bao nhiêu đau khổ vậy mà cho đến cuối cùng bà vẫn ở bên cạnh Ngài, săn sóc Ngài, một lòng tận tụy, không một lời oán thán.
Đôi mày chau lại, Lệ phi chậm rãi mở mắt và không khỏi ngạc nhiên.
_ Không sao!- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa đẩy nhẹ Lệ phi vào ghế.- Nàng cứ ngủ đi. Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ngủ ngon đến vậy.
_ Bệ hạ!- Chất giọng của Lệ phi nghẹn lại vì cảm động.
_ Khuê Tâm bấy lâu nay ta vẫn luôn có lỗi với nàng, nhưng không còn cách nào khác. Bởi nếu không làm thế triều chính e rằng sẽ đảo điên. Nàng liệu có thể tha thứ cho ta không?
Nhìn thấy sự bi thương đang mỗi lúc một lan rộng trong đôi mắt kia, lòng Lệ phi không khỏi đau lòng. Bà có cảm giác phu quân của bà đang phải chịu đựng một điều gì đó rất khủng khiếp mà Ngài không thể nào nói ra bởi nó có thể làm khuynh đảo triều chính.
_ Bệ hạ! Thần thiếp chưa bao giờ oán hận Người.
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi ôm Lệ phi vào lòng. Vòng tay ấm áp này, tuổi thanh xuân bà đã từng mong chờ không biết bao nhiêu đêm. Nhưng giờ, tất cả những gì còn lại chỉ là cái nghĩa vậy nên cảm nhận của bà về nó cũng đã khác đi.
Bỗng nhiên, một bóng đen lướt qua khung cửa sổ khép kín khiến Định An Hoàng đế không khỏi giật mình. Ngài vội đứng bật dậy.
_ Bệ hạ? Người sao thế?- Vừa đứng lên, Lệ phi vừa lo lắng hỏi.
Quan sát khắp thư phòng, Định An Hoàng đế không ngừng run lên đầy lo lắng khiến Lệ phi không khỏi sợ hãi.
_ Bệ hạ?- Lệ phi vội giữ lấy tay của Định An Hoàng đến.- Người sao thế? Nói cho thần thiếp biết đi.
_ Có thích khách!
Định An Hoàng đế chỉ nói đúng ba chữ. Chỉ đúng ba chữ khiến Lệ phi không khỏi giật mình, bà vội quan sát khắp xung quanh thư phòng nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn thấy điều gì bất thường. Thế nhưng dường như phu quân bà vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn, sợ hãi. Đây...liệu có phải là điều mà Lôi Vi muốn nói cho bà biết?
_ Bệ hạ làm gì có thích khách nào ở đây.- Mỉm cười, Lệ phi nhanh chóng xoay người Định An Hoàng đế lại.
_ Có mà! Rõ ràng Trẫm mới vừa nhìn thấy. Không thể nào sai được.
Định An Hoàng đế càng nói, Lệ phi càng cảm thấy nghi ngờ. Nếu như có thích khách bên ngoài Đại điện đã nháo nhào lên, Ông Tổng quản đã ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên chứ đằng này...sao có thể im ắng đến thế được.
Đương trong lúc mơ hồ suy nghĩ, bà đã nhin thấy Định An Hoàng đến nhanh chóng lấy bảo kiếm tiến về phía mình.
_ Bệ hạ?
_ Vũ Nhi! Nàng yên tâm! Trẫm sẽ bảo vệ nàng.
Vũ Nhi? Rõ ràng người đang đứng ngay bên cạnh Ngài là bà, Lệ phi vậy mà Ngài lại gọi tên của Mẫn phi. Sao có thể...
_ Bệ hạ! Người vừa gọi thần thiếp là gì?- Lệ phi ướm hỏi.
_ Vũ Nhi!- Định An Hoàng đế vội quay về phía Lệ phi.- Giờ là lúc nào rồi sao nàng còn nói những lời ngốc nghếch đó?
Đã nhìn thấy bà nhưng vẫn gọi thành tên của nữ nhân khác. Cùng với đó là những gì bà quan sát từ nãy giờ, bà có thể khẳng định Định An Hoàng đế bị chứng ảo giác. Nhưng xem ra không hề nhẹ chút nào. Không nghĩ ngợi nhiều, bà vội cần lấy tay Định An Hoàng đế.
_ Người đâu! Có thích khách đột nhập!- Lệ phi hét toáng lên.- Có thích khách muốn ám sát Bệ hạ. Lính đâu!
Ngay lập tức một loạt âm thanh vang lên, Ông Tổng quản bước vào cùng một toán lính. Vội xoay người Định An Hoàng đến về phía họ, Lệ phi nháy mắt ra hiệu.
_ Có thích khách định hành thích Hoàng thượng. Các ngươi mau kiểm tra kỹ cho bổn cung.
_ Đúng đúng đúng! Mau kiểm tra thật kỹ cho Trẫm.
Vội dạ ran một tiếng, đám lính nhanh chóng tỏa ra khắp Đại điện mà kiểm tra. Chờ bọn họ kiểm tra một lượt thư phòng cũng như phòng ngủ xong, Lệ phi mới dìu Định An Hoàng đế về phòng ngủ.
_ Bệ hạ! Người đã làm việc mệt mỏi cả ngày rồi. Giờ cũng không còn sớm nữa. hãy nghỉ ngơi thôi.
_ Nhưng tấu chương...
_ Hôm nay chưa xong thì còn ngày mai.- Vừa nói, Lệ phi vừa dứt khoát kéo Định An Hoàng đế đi.- Việc nước đâu thể ngày một ngày hai giải quyết xong. Hay là thế này, ngày mai những tấu chương nào quan trọng, cần giải quyết gấp, Bệ hạ phê duyệt trước. Còn cái nào không gấp, Bệ hạ cứ từ từ phê duyệt.
_ Được! Được! Được! Trẫm nghe lời nàng.
*
Không gian yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Hai bóng đen đứng đó không nói với nhau bất cứ lời nào khiến ta không khỏi rợn tóc gáy. Chậm rãi tiến về nam nhân đang cung kính cúi đầu, nữ nhân kia khẽ nở một nụ cười trên môi.
_ Những gì ngươi đã làm rất tốt. Giờ việc ngươi cần làm chính là lấy được thông tin, xem bọn chúng định làm gì. Ngươi hiểu chưa?
_ Tiểu nhân đã hiểu!
_ Tình hình ngoài sa trường thế nào rồi?- Chậm rãi xoay nửa nghười, nữ nhân kia lên tiếng. Chất giọng đều đều.
_ Theo tin thuộc hạ báo về...
Giữa đêm yên tĩnh chất giọng trầm của nam nhân kia cứ vang lên đều đều. Hắn ta báo cáo lại tất những gì nhận được từ sa trường về, không sót bất kỳ chuyện lớn nhỏ nào cho chủ tử của mình.
_ Ngươi nghe cho rõ đây! Ta muốn ngươi tìm cách đưa nó về kinh càng sớm càng tốt.
_ Nhưng hiện tại...Ngài ấy...
_ Vậy nên ta mới cần ngươi nghĩ cách.
Chất giọng của nữ nhân kia cắt ngang lời hắn. Đôi mày hắn hơi chau lại suy nghĩ điều gì đó rất mông lung. Bỗng đôi mắt hắn sáng lên.
_ Nếu vậy thì có một cách. Nhưng tiểu nhân e rằng cách này sẽ khiến Ngài ấy...
Hắn bỏ lưng câu nói khiến nữ nhân kia càng hồ nghi. Không nói gì, nữ nhân đó đưa ta ra hiệu cho hắn tới gần. Quan sát xung quanh, hắn nhanh chóng ghé vào tai chủ tử mình. Theo từng câu nói của hắn, nét mặt của nữ nhân kia càng lúc càng sa xầm xuống.
_ Chủ tử?
Chậm rãi tiến về gốc cổ thụ gần đó, nữ nhân kia chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm trong mây nhưng lại trĩu nặng và u ám vô cùng.
_ Xem ra chỉ còn cách này thôi. Lại đây!
Tên nam nhân kia nhanh nhẹn lại gần chủ tử của mình.
_ Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta phải bảo toàn tính mạng cho nó, bằng không ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.
_ Thuộc hạ đã hiểu!
Không nói gì nữ nhân kia nhanh chóng rời đi. Tên tay chân kia cũng vội vàng bay lên nóc nhà rồi mất hút sau những mái ngói, trả lại sự yên tĩnh cho đêm đen.
----------------------------
[1] Thủ cấp: đầu
[2] Hồng chúc song ảnh nhất song nhân: câu ý chỉ cảnh thờ chung một chồng của người con gái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]