Đình Quân nhướng mày, dường như hiểu ra món quà mà Đình Huy nói. Anh bước vào phòng, chuẩn xác nắm lấy tay Vương Khánh lôi ra ngoài.
"............. " Anh định lôi em đi đâu vậy, Đình Quân?
Gì thế này, Vương Khánh sao lại ở đây được? Đình Huy, anh đang làm trò gì vậy? Thiệt tình, hai con người này...
Đình Quân khó hiểu, nhíu mày, tay vẫn nắm chặt tay Vương Khánh, cả hai cùng hướng đến sân thượng. Bỗng dưng hôm nay Đình Quân quên luôn căn bệnh sợ độ cao của mình.
Trên sân thượng, gió không ngừng thổi. Hôm nay thời tiết vốn dĩ không được đẹp mà, khi không lại leo lên đây, phải chăng Đình Quân bị cảm rồi? Vương Khánh nghi hoặc nhìn anh, môi mím lại, trong lòng hơi sợ một chút.
" Em làm gì ở đây vậy? " Đình Quân lúc này mới buông tay cậu ra.
" Em tới gặp anh trai anh. "
" Đình Huy bảo thế? "
" Đúng vậy. "
" Vậy anh ấy bảo em tới làm gì? "
" Đình Huy bảo em tới để làm bảo mẫu...ấy làm thư ký cho anh. " Vương Khánh như một học sinh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của thầy giáo.
Đình Quân nhướng mày, thấp giọng: " Vương Khánh."
" Vâng? " Vương Khánh nghe Đình Quân gọi tên liền ngước mặt nhìn anh.
" Em đang sợ anh hả? "
Vương Khánh tiếp tục theo phản xạ mà gật đầu, sau đó lại vội vàng phủ nhận: " Đâu có, tự dưng anh hỏi như vậy..."
Đình Quân nhịn không được cười lên một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-mong/2332828/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.