Trịnh Tâm chờ cho Đình Quân đi khỏi mới hắng giọng lên tiếng:" Tiểu Vương, em cũng đừng ép cậu ta như vậy. Em xem, Đình Quân cũng đang biết lỗi rồi đấy thôi. "
Vương Khánh bị lời nói của Trịnh Tâm kéo về thực tại, cậu nhíu nhíu mày, hất mặt qua phía anh: " Anh nói gì? Biết lỗi thì sẽ được tha thứ ngay sao? Anh không thấy hai tháng qua em rất đau khổ à..."
" Đúng vậy, nhưng mà nhìn Đình Quân cũng rất biết lỗi rồi. Chẳng qua cậu ta là vì ghen quá thôi. "
Vương Khánh nhếch môi cười: " Ai nha, ông chủ Trịnh có lòng vị tha từ bao giờ vậy a? "
Từ trước đến nay, Trịnh Tâm có thể coi là một ông trùm của bọn giang hồ ở khu Timber đi. Không tên nào là không biết đến tên anh, mỗi khi nghe đến đều phải khiếp sợ tìm đường lui. Mà chính anh cũng chẳng ngán tên nào cả, nhất là ai động vào Vương Khánh, anh đều sẽ cho ăn cám hết.
Có một lần Vương Khánh đi làm về muộn, anh ngỏ ý đưa về nhưng cậu không chịu. Thế là Trịnh Tâm đành đi theo sau bí mật hộ tống. Đến con hẻm nhỏ vắng người, Vương Khánh bất ngờ bị một đám ăn cướp chặn đường.
Sau một khoảng thời gian đôi co, Vương Khánh liền bị một tên trong đám đó hung hăng tiến tới định đánh. Kịp lúc Trịnh Tâm từ sau chạy lên chặn được cánh tay hắn. Phong thái anh rất bình tĩnh, cánh tay kia dường như có dùng lực một chút. Mắt cậu thấy anh chỉ nắm tay tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-mong/2332807/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.