Mọi ánh mắt cùng lời bàn tán đều là Diệp Vô Ưu khiến Diệp Nhiễm Y ghen tị đến đỏ mắt. Cô ta không cam tâm quay sang nắm lấy cánh tay của Phó Bắc Đình mà hối hả nũng nịu.
“Anh Bắc Đình, chúng ta không thể để chị ấy chiếm hết sự nổi bật được. Việc này có ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa Lục thị và Phó thị trong tương lai”
Diệp Nhiễm Y cố tình nhắc đến sự hợp tác với Lục thị vì đây là điều mà Phó Bắc Đình xem trọng nhất hiện tại. Như vậy anh ta mới chịu bỏ tiền ra để giúp cô ta. Mà quả thật hoàn toàn đúng như những gì cô ta đã nghĩ, Phó Bắc Đình thực sự để ý, nhưng hơn 10 ngìn vạn anh ta có thể bỏ ra một số tiền lớn đến vậy hay không? Nhưng rồi nghĩ đến chỉ cần có thể hóa giải hiểu lầm với Lục tổng khôi phục hợp tác với Lục thị thì số tiền đó anh ta có thể kiếm lại được. Vậy nên anh ta cắn răng giơ tay lên nói.
“20 ngìn vạn, mời cô Diệp Nhiễm Y khiêu vũ.
Lại nghe được cái giá trên trời, sự chú ý lại đổ dồn về phía Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y.
“Phó Bắc Đình này không phải là bạn trai cũ của đại tiểu thư nhà họ Diệp sao?”
“Tôi nghe nói tại buổi tiệc đính hôn cách đây không lâu anh ta đã cứu Diệp Nhiễm Y mà bỏ mặc vợ chưa cưới của mình sắp chết đuối dưới hồ nước, cũng may là có người cứu nếu không thì cô ấy đã mất mạng rồi”
“Có vẻ như anh ta thực sự thích Diệp Nhiễm Y nên mới ra giá 20 ngìn vạn.
...
Được như ý nguyện Diệp Nhiễm Y cũng liền đắc ý. Nghĩ rằng với số tiền khủng đó dù Diệp Vô Ưu có lấy lại Diệp thị cũng không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy. Nếu có vậy thì đám cổ đông của Diệp thị sẽ không bỏ qua cho cô, như vậy cô ta sẽ dễ dàng giành lại được công ty.
Thế nhưng Diệp Nhiễm Y không thể nào ngờ được, Diệp Vô Ưu không cần phải bỏ một đồng nào cả vì người bỏ tiền không phải là cô. Lục Lệ Hành ôm lấy eo thon của Diệp Vô Ưu, bình thản giơ tay nói.
“1 tỷ, mời cô Diệp Vô Ưu khiêu vũ mở màn.”
Tất cả mọi người kể cả MC khi nghe Lục Lệ Hành ra giá đề sững sờ. MC đứng trên bục mà toát hết mồ hôi nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp của mình hỏi những người khác.
“1 tỷ, có ai đề giá cao hơn không?”
Diệp Nhiễm Y ánh mắt không thể nào tin được. 1 tỷ ư? Sao có thể được chứ? Làm sao mà Diệp Vô Ưu lại có thể có nhiều tiền như vậy được? Không được, cô ta không thể để Diệp Vô Ưu chiếm mất ánh hào quang của cô ta được.
Diệp Nhiễm Y vội nắm lấy cánh tay của Phó Bắc Đình nói.
“Anh Bắc Đình...”
Nhưng không kịp để Diệp Nhiễm Y nói hết, Phó Bắc Đình vẻ mặt khó xử nhìn cô ta nói.
“Quá nhiều rồi. Sẽ ảnh hưởng đến nguồn vốn của Phó thị. Chúng ta chỉ có thể bỏ cuộc thôi.”
Không ai ra giá MC bắt đầu gõ búa.
“1 tỷ, lần 1... 1 tỷ, lần 2... 1 tỷ, lần 3. Giá thành chúc mừng vị tiên sinh này đã đấu giá thành công. Vậy xin mời tiên sinh cũng Diệp Vô Ưu tiểu thư lên sân khấu để bắt đầu điệu nhảy mở màn.
Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô, tay rời khỏi vòng eo con kến của Diệp Vô Ưu mà đi ra giữ sân khiêu vũ. Quay người lại anh đưa tay ra trước mặt thực hiện độc tác mời khiêu vũ với Diệp Vô Ưu. Cô mỉm cười nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của anh, đây chính là hành động thể hiện sự chấp nhận. Rồi cả hai bắt đầu những bước nhảy uyển chuyển trên nền nhạc du dương khắp căn phòng. Mọi người xung quanh không ai có thể ra sân khiêu vũ cho đến khi cả hai kết thúc điệu nhảy. Nhưng nhìn một màn khiêu vũ cộng thêm nhan sắc đỉnh cao của cả hai, họ chỉ có thể liên tục khen nam thanh nữ tử, xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.
Diệp Nhiễm Y đứng ngoài để có thể tức tối nhìn về phía của Diệp Nhiễm Y. Cô ta không cam tâm nhưng nghĩ đến Lục tổng vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa cô đã kết hôn. Vậy nên cô ta vẫn còn cơ hội. Cô ta sẽ để Diệp Vô Ưu thắng lần này, nhưng lần sau cô ta nhất định phải đạp cô dưới chân cô ta. Cô mãi mãi chỉ có thể là bại tướng dưới tay cô ta.
Điệu nhảy kết thúc, tiếp vỗ tay cũng vang lên nhưng Lục Lệ Hành cứ mãi ôm lấy Diệp Vô Ưu không nỡ buông tay. Mặc kệ ánh nhìn của người khác, anh thì thầm nói với cô.
“Bà xã! Anh sắp phải lên sân khấu rồi. Tôi đi chuẩn bị một chút rồi sẽ quay lại ngay. Đợi tôi.”
“Được!”
Diệp Vô Ưu khẽ gật đầu. Lục Lệ Hành liền bước đi nhanh chóng, cô cũng nhanh chóng rời khỏi sân khiêu vũ để nhường cho những cặp đôi khác ra sân nhảy. Diệp Nhiễm Y khoanh tay kiêu ngạo đến trước mặt cô để ra oai.
“Chúc mừng chị nhé. Cuối cùng cũng được chú ý nhiều như vậy”
Diệp Vô Ưu luôn biết cô ta không có ý tốt nên vẻ mặt cũng chẳng kiên nhẫn châm chọc cô ta.
“Cô không cần giả vờ trước mặt của tôi đâu. Nếu tức giận thì cứ nói thẳng. Đừng cố nhịn, kẻo ngạt thở.”
Diệp Nhiễm Y vậy mà không hề tức giận trước lời nói khiêu khích của Diệp Vô Ưu, ngược lại cô ta còn bình tĩnh đáp trả.
“Sao có thể? Tôi thực sự muốn chúc mừng chị mà. Chị nói xem chị giành được ánh hào quang lớn như vậy mà chị đã kết hôn. Còn chủ tịch tập đoàn Lục thị thì vẫn còn độc thân, em vẫn còn nhiều cơ hội hơn chị”
Nghe Diệp Nhiễm Y nói, Diệp Vô Ưu đột nhiêu cười thành tiếng. Hóa ra cô ta muốn ra oai với cô chỉ vì chuyện này. Nhưng cô ta sẽ chẳng thể nào ngờ được, điều mà cô ta nói chỉ đúng một nữa. Cô quả thật đã kết hôn nhưng chủ tịch tập đoàn Lục thị không còn độc thân nữa mà người vợ hợp pháp của anh cũng chính là cô. Cô thật mong đợi lát nữa cô ta biết được sự thật thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ.
Diệp Vô Ưu nhìn Diệp Nhiễm Y như một tên ngốc mà nói.
“Cách cô mồi chài đàn ông càng lúc càng thành thạo hơn rồi đấy. Làm sao cô dám chắc rằng chủ tịch tập đoàn Lục thị sẽ để mắt đến cô?”
Diệp Nhiễm Y trả lời vẻ mặt rất tự tin.
“Không thử thì sao biết được. Ít nhất tôi vẫn còn cơ hội còn chị đã là phụ nữ có chồng rồi. Chị đã hết cơ hội rồi.
Diệp Vô Ưu khoanh tay nhếch miệng cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô ta mà nói.
“Vậy thì tôi sẽ chờ xem.
Cô nhìn về phía sau, hất cằm ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
“Anh Bắc Đình của cô đến rồi kia.”
Quả nhiên, Phó Bắc Đình đã đến, anh ta không nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người nên tò mò hỏi.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Diệp Vô Ưu nhún vai ra vẻ dĩ nhiên mà nói.
“Không có gì! Chỉ nói làm cách nào để Diệp Nhiễm Y lại quyễn rũ được..”
“Anh Bắc Đình!”
Diệp Vô Ưu chưa nói hết câu thì Diệp Nhiễm Y đã hốt hoảng gọi để ngăn cô nói tiếp. Sau đó vẻ mặt cô ta liền thay đổi giống như vừa bị cô bắt nạt mà ủy khuất nói.
“Chị à! Sao chị lại tiếp tục vu khống em nữa?”
Rồi lại giống như suy nghĩ cho người khác mà tiếp tục chịu đựng, cố gắng kéo Phó Bắc Đình đi chỗ khác.
“Anh Bắc Đình! Chúng ta đi thôi. Một lát nữa chủ tịch Lục thị đến chúng ta cùng nhau nói chuyện hợp tác.”
Diệp Vô Ưu thấy Diệp Nhiễm Y chột dạ muốn chạy trốn thì nhếch miệng cười nhìn một màn kịch trước mặt nhưng cô không muốn để người không đáng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên cô cũng chẳng dây dưa gì thêm với hai kẻ đáng ghét kia mà để họ đi.
Phó Bắc Đình vốn muốn hỏi tội Diệp Vô Ưu những nghĩ đến việc ưu tiên hàng đầu là gặp mặt Lục tổng nên anh ta cũng nhịn xuống để lần sau sẽ xử lý cô. Rồi bước theo Diệp Nhiễm Y.
MC chủ trì buổi tiệc đứng trên sân khấu bắt đầu lên tiếng.
“Xin mọi người chú ý, nghi thức chính của buổi tiệc ngày hôm nay chính thức bắt đầu. Xin mời người sáng lập của tập đoàn Lục thị, ông Lục Phó Song lên sân khấu phát biểu.”
Ngay khi MC lên tiếng, mọi người trong buổi tiệc đều hướng ánh mắt lên sân khấu, đợi MC giới thiệu song thì lập tức phát ra một tràng vỗ tay. Một người đàn ông lớn tuổi, đầu bạc trắng bước lên sân khấu, vẻ mặt hiều từ nhìn xuống khán đài bắt đầu bài phát biểu của mình.
Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y vừa nhìn thấy người vừa lên sân khấu liền ngạc nhiên. Cô ta kinh ngạc nói.
“Cái gì? Ông ta chính là người sáng lập tập đoàn Lục thị”
Phó Bắc Đình cũng tiếp lời.
“Chính là người đã cùng Diệp Vô Ưu đi đặt may lễ phục.
Xong lại như nghĩ ra điều gì đó, cô ta liền nhếch miệng cười mỉa mai nói với Phó Bắc Đình.
“Em đã nói mà. Tên chồng công nhân quèn của chị sao đột nhiên lại giàu có như vậy? Hóa ra là vì anh ta đã đưa chị lên giường của Lục lão gia tử để đổi lấy lợi ích.”
Dựa vào ngày hôm đó Diệp Vô Ưu luôn cười nói với ông Lục, ngày hôm nay Lục Lệ Hành bỏ ra một số tiền lớn để đấu giá, cộng thêm những lời nói vô căn cứ của Diệp Nhiễm Y. Rất nhanh Phó Bắc Đình đã tin vào lời nói của cô ta, vẻ mặt liền khó coi thầm mắng.
“Thật sự quá vô liêm sỉ.”
Diệp Nhiễm Y đứng cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
...
“Đừng lo, anh Bắc Đình! Một lát nữa khi gặp chủ tịch Lục thị, chúng ta sẽ nói cho anh ta biết về chuyện này. Em tin anh ta chắc chắn sẽ không để chuyện đó tiếp tục xảy ra.
Phó Bắc Đình cũng tin như thế nên gật đầu đồng ý.
Ông Lục đứng trên sân khấu cũng kết thúc bài phát biểu của mình.ư
“Cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc từ thiện của tập đoàn Lục thị chúng tôi. Nhân cơ hội này tôi muốn đem cháu trai của tôi là Lục Lệ Hành giới thiệu với mọi người. Có lẽ mọi người cũng đã biết, thằng bé luôn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài. Công ty NZ nổi tiếng gần đây cũng là do thằng bé tự mình sáng lập.”
Mọi người lại thêm một phen ngạc nhiên.
“NZ đó lạ là do Lục Lệ Hành sáng lập.”
“NZ hình như năm nay cũng đã lọt vào top 500 thế giới.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]