Đột nhiên Alvin nhìn Diệp Vô Ưu với vẻ mặt ninh nọt, nở một nụ cười đểu rồi nói.
“Tôi nói nè bảo bối. Nể tình tôi giúp cậu đuổi tên tra nam kia, cậu có thể nói tốt cho tôi trước mặt Lục tổng, xem lần sau tạo hình có thể tăng giá hay không? Cậu không biết đâu, vì để tôi giúp cậu tạo hình lần này đã bỏ ra gấp ba lần giá bình thường, mà cậu biết đó với đẳng cấp như tôi thì giá bình thường cũng đâu có ít, mà gấp ba lần lên liền trở thành một con số khủng. Ngoài ra, còn cho máy bay riêng đưa đón tôi, không hề ảnh hưởng đến công việc cá nhân của tôi chút nào.”
Càng nói cậu ta càng hào hứng, rồi chỉ tay vào chiếc đồng hồ mình đang đeo trên cổ tay nói tiếp.
“À đúng rồi! Còn tặng tôi chiếc đồng hồ mà tôi thích từ lâu nhưng mãi vẫn không mua được.”
Khoe khoang xong, cậu ta lại ra vẻ hâm mộ nhìn Diệp Vô Ưu nói.
“Tôi thực sự ngưỡng mộ cậu đó bảo bối, lấy được một người chồng tốt như vậy. Thật là hạnh phúc biết bao.”
Diệp Vô Ưu được hâm mộ nhưng vẻ mặt chẳng có gì gọi là vui cả mà càng lúc càng trầm tư, dường như trọng tâm cô nghe không phải là lời khen mà là số tiền Lục Lệ Hành đã tiêu để mời Alvin tạo hình cho cô, rồi cô thản nhiên nói nhưng có vẻ là đã tức giận.
“Anh ấy phung phí như vậy sao? Xem tôi về trừng trị anh ấy thế nào?”
Đúng lúc, Lục Lệ Hành cũng đến xem tình hình thì Diệp Vô Ưu đã tức giận đến trước mặt anh nói.
“Anh đến đúng lúc lắm! Lần này tạo hình anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền?”
Nghe câu hỏi của Diệp Vô Ưu, Lục Lệ Hành liền hơi chột dạ rồi đánh ánh mắt sang nhìn Alvin, nhưng cậu ta lại không có vẻ là sợ mà giống như là vừa phát hiện ra một trò vui, lấy tay che miệng cười rồi nhanh chóng chuồn đi.
“Ồ! Tôi chưa có nói gì cả. Tôi có việc bận. Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Xong lại che miệng cười tủm tỉm rời đi.
Chờ cho người đi Lục Lệ Hành mới ra vẻ nịnh nọt cười lấy lòng, nắm tay Diệp Vô Ưu dịu dàng nói.
“Tiền không quan trọng, quan trọng là bà xã vui vẻ là được.”
Rồi ghé vào tai nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe.
“Hơn nữa, anh còn có thể làm cho em vui hơn.”
Diệp Vô Ưu nghe liền hiểu liền đỏ mặt hờn dỗi lấy tay gõ vào người anh nhưng cơn giận cũng đã nguội bớt. Dỗ được cô vợ nhỏ rồi, anh mới bắt đầu hỏi vào chuyện chính.
“Phải rồi! Anh mới thấy Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y đi ra ngoài hơn nữa trông còn rất tức giận. Buổi tiệc lần này, anh cũng có mời bọn họ đấy. Em nói xem, nếu họ thấy em đã gả vào Lục gia thì sẽ có biểu cảm như thế nào?”
Diệp Vô Ưu chỉ cười nhưng không nói, cả anh và cô đều hiểu đến lúc đó nhất định sẽ rất đặc sắc.
Sau khi bị từ chối tạo hình, tức giận và bỏ ra ngoài, Diệp Nhiễm Y ngồi bên ghế phụ không cam tâm liền muốn hủy danh dự của Diệp Vô Ưu mà đặt câu hỏi.
“Tại sao chị lại có thể tìm được một nhà tạo mẫu tốt như vậy? Ngay cả họ Diệp cũng không mời được.”
Phó Bắc Đình thì không lại thấy lạ nhưng cũng không cảm thấy có điều gì bất thường trong lời nói của Diệp Nhiễm Y mà bình thản giải thích cho cô ta nghe.
“Alvin và Diệp Vô Ưu là bạn của nhau. Anh quen biết được cậu ta cũng là thông qua cô ấy. Hơn nữa Alvin không phải có tiền là có thể mời được.”
Nghe Phó Bắc Đình nói, Diệp Nhiễm Y lại dâng lên mội nỗi lo lắng. Cô ta lo sợ, sợ ngay hôm đó khi đến tòa nhà tập đoàn Lục thị người mà cô ta nhìn thấy đúng là người chồng công nhân của Diệp Vô Ưu. Liệu anh là một người có thân phận thần bí nào không? Không được, cô ta sẽ không để yên cho cô. Cô ta nhất định phải tiêu diệt cô.
Diệp Nhiễm Y không bỏ cuộc tiếp tục điều khiển hướng suy nghĩ của Phó Bắc Đình trở nên lệch lạc. Lấy mốc thời gian Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu kết hôn, cô ta bắt đầu tiêm vào não của anh ta những phỏng đoán không được xác thực mà đúng hơn là những lời bịa đặt nhằm bôi xấu cô.
“Nhưng mà không phải anh nói là bọn họ lâu rồi đã không còn liên lạc gì với nhau sao? Chị em chắc không phải là lại dùng cách đi đường tắt nữa chứ? Kể từ khi chị kết hôn với người đàn ông đó, chị liền trở nên nổi loạn và xấu xa hơn. Chúng ta có nên giúp chị ấy không?”
Nghe câu này của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình liền trầm tư một chút.
“Dựa vào những gì anh hiểu về cô ấy, một khi cô ấy đã quyết định chuyện gì thì rất khó để thay đổi. Chúng ta có thể giúp bằng cách nào chứ?”
Diệp Nhiễm Y liền nghĩ dù sao cô ta cũng không kết hôn với Phó Bắc Đình thì chi bằng lợi dụng anh ta để hủy hoại sự trong trắng của Diệp Vô Ưu, như vậy cho dù cô có kết hôn với người có quyền lực thần bí nào đi chăng nữa thì sau khi cô không còn trong sạch nữa xem ai còn chịu ở bên cô. Cô ta làm ra vẻ muốn giúp đỡ cô mà nói.
“Tất nhiên là chúng ta phải bình tĩnh nói chuyện riêng với chị ấy. Chị ấy từng thích anh như vậy. Bây giờ không phải nói không thích là không thích được.
Em tin mọi chuyện mà chị ấy làm đều là để thu hút sự chú ý của anh. Vậy nên chỉ cần chúng ta chân thành khuyên chị ấy, chị ấy nhất định sẽ nghe theo.”
Phó Bắc Đình có chút lưỡng lự hỏi.
“Nhưng bây giờ cô ta không chắc đã nghe lời anh.”
Ánh mắt Diệp Nhiễm Y hơi lộ nét thâm độc nói.
“Vậy nên chúng ta cần phải dùng chút kỹ năng”
Tối đến, sau khi bị Lục Lê Hành dày vò một trận, Diệp Vô Ưu liền ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh. Cả hai đều đang ngon giấc thì đột nhiên điện thoại của cô sáng đèn nhưng trên màn hình hiển thị lại chỉ xuất hiện một dãy số lạ. Cô mệt mỏi không chịu mở mắt, lấy tay mò mẫm tìm điện thoại rồi không nhìn xem là ai gọi đến mà nhận cuộc gọi rồi mơ màng nói.
“Alo! Ai vậy?”
“Có muốn biết nguyên nhân cái chết của mẹ cô không? Hãy đến phòng 306 khách sạn Lệ Hoa, chỉ được đi một mình.
Một giọng nói không phân biệt được là của nam hay nữ, ngay sau khi nói xong liền cúp máy không để cô đáp lời. Diệp Vô Ưu ngay khi nghe nhắc đến mẹ của mình thì cô liền tỉnh hẳn mà ngồi dậy, cố gắng nói vào điện thoại muốn hỏi rõ sự việc nhưng người kia đã cúp máy.
“Ngươi là ai? Alo...Alo...”
Không thấy ai trả lời Diệp Vô Ưu nhìn lại điện thoại thì mới phát hiện người gọi đến đã ngắt máy. Có lẽ tiếng của cô hơi lớn hơn bình thường nên Lục Lệ Hành đang ngủ say cũng tỉnh dậy. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô thì mới ngồi dậy ôm lấy vai của cô hỏi.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tại khách san Lệ Hoa phòng 306, Diệp Nhiễm Y sau khi gọi điện thoại cho Diệp Vô Ưu dụ cô đến khách sạn thì cô ta liền lấy cớ rót cho Phó Bắc Đình một ly nước và đương cô ta đã bỏ một chút đồ không sạch sẽ vào trong ly nước ấy rồi đưa cho Phó Bắc Đình uống. Anh ta không hề nghi ngờ Diệp Nhiễm Y mà uống ly nước đó, còn thầm than thở nếu cô được một nửa dịu dàng như cô ta thì thật tốt, kèm theo đó anh ta có một chút lo lắng.
Diệp Nhiễm Y thấy được sự lo lắng của Phó Bắc Đình liền trấn an anh ta.
“Anh Bắc Đình! Anh đợi ở đây trước. Một lát nữa chị đến chắc sẽ rất phấn khởi. Bây giờ em ra ngoài đợi anh.”
Phó Bắc Đình vẫn không yên tâm muốn hỏi lại để chắc chắn.
“Em thực sự nghĩ Diệp Vô Ưu sẽ đến sao?”
Diệp Nhiễm Y tiếp tục an ủi anh ta, ánh mắt lại rất tự tin đắc ý.
“Anh Bắc Đình, anh đừng lo lắng. Chị ấy chắc chắn sẽ đến thôi.”
Một lát sau, Diệp Vô Ưu đã đến trước cửa phòng 306 như trong lời nhắn. Ngay khi cô vừa gõ cửa thì đột nhiên cô bị một cánh tay từ phía sau cánh cửa kéo vào trong. Phó Bắc Đình ngay khi vừa mở cửa sợ cô thấy là mình liền bỏ chạy nên không để cô kịp phản kháng mà kéo cô vào trong phòng rồi khóa cửa lại.
Diệp Vô Ưu bị kéo mạnh nên đầu có hơi choáng một chút nhưng khi tỉnh táo lại cô liền tức giận nhìn người vừa kéo mình vào. NOVEL ON
“Là anh.”
Diệp Vô Ưu không để ý trạng thái của Phó Bắc Đình lúc này có gì đó không đúng. Cô chỉ muốn biết sự thật đằng sau cái chết của mẹ cô nên tức giận nắm lấy cổ áo của anh ta mà hỏi.
“Cuộc gọi lúc nãy của anh nói vậy là có nghĩa gì? Anh biết nguyên nhân cái chết của mẹ tôi sao?”
Gương mặt của Phó Bắc Đình đỏ ửng, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo đến đứng cũng không vững. Không biết anh ta lấy sức lực ở đâu mà đẩy mạnh Diệp Vô Ưu xuống ghế sofa sau lưng cô. Giọng điệu không giống như bình thường nói.
“Tôi không biết cô đang nói gì cả. Gọi cô đến đây chỉ là muốn nói với cô đừng cố chấp nữa và ly hôn với người đàn ông kia đi. Tôi có thể ngay lập tức cưới cô."
Lúc bị đẩy ngã, Diệp Vô Ưu có hơi ngạc nhiên nhưng sau khi nghe cách Phó Bắc Đình nói chuyện thì cô mới phát hiện anh ta không phải là người gọi cho cô cuộc điện thoại lúc nãy, anh ta cũng không biết chuyện của mẹ cô. Nhưng dùng cái chết của mẹ cô để dụ cô đến đây chỉ vì muốn khuyên cô ly hôn với Lục Lệ Hành, cô liền không nhịn được tức giận mà mắng anh ta.
“Phó Bắc Đình, có phải anh uống nhầm thuốc rồi hay không? Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc. Tôi sẽ không cưới anh, tôi càng không muốn có một chút liên quan nào đến anh”
Nói rồi cô đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Phó Bắc Đình đẩy ngã một lần nữa. Anh ta nửa tỉnh nửa mê tự cởi đồ của chính mình, rồi từ từ tiến gần đến Diệp Vô Ưu.
“Có phải cô ghét tôi vì tôi không chạm vào cô không? Vậy thì hôm nay tôi sẽ giúp cô toại nguyện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]