Nghĩa trang Hoàng gia.
Chiếc xe dừng lại ở phía trước cổng vào, Sở Du từ trong xe bước xuống, lặng lẽ nhìn khung cảnh lạnh lẽo khắp bốn phía. Nơi này khác với những nghĩa trang bình thường khác, nó đẹp và sang trọng hơn rất nhiều, có thể vào được đây không giàu cũng sang.
Hoắc Dịch Thành nắm lấy tay Sở Du cùng Thiếu Tần, cùng nhau tiến vào bên trong. Không khí heo hút lại vô cùng trang nghiêm, nơi đây không có lúc nào là không có người tìm về nơi chốn an nghỉ cuối cùng trên cõi đờ này. Ba người nhanh chóng tiến vào sâu bên trong.
Đứng trước một khu mộ, là một thập giá cao. Khu mộ này rất lớn, có thể coi như là hoành tráng nhất trong nghĩa trang. Bao quanh là những khóm hoa hồng nhung rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Hoắc Dịch Thành lặng người trước mộ rất lâu, đôi ngươi sắc bén tràn đầy vẻ bi thương, đôi tay nắm lấy cô cũng bất giác mà run rẩy. Sở Du khẽ nhìn lên dòng chữ trên bia mộ - Mạc Huyền Cơ. Trên đó còn là hình ảnh một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Nhìn kĩ hơn, Sở Du không kìm nổi sự hoảng hốt, người phụ nữ này với bức ảnh dưới gối của anh, là cùng một người.
Kinh ngạc chưa được bao lâu thì Hoắc Dịch Thành bất giác lên tiếng.
‘’Đây là mẹ anh…’’
Thiếu Tần tiến đến gần hơn một chút, giọng có chút bất giờ.
‘’Đây là…nãi nãi của con?’’
Hoắc Dịch Thành ngồi xuống trước mặt cậu, khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lech-cha-nuoi-con-yeu-nguoi/3229677/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.