Hoắc Dịch Thành nhìn Lục Triết mang theo tia chết chóc, nhưng rồi anh vẫn cố giữ bình tĩnh, hiện tại tính mạng của hai mẹ con cô là quan trọng nhất.
‘’Tôi nói lần cuối cùng, thả hai người họ ra.’’
Lục Triết lúc này chẳng khác nào loài thú hoang, hắn nhìn anh một vẻ căm phẫn, nhếch môi cười gian tà.
‘’Đừng tỏ vẻ uy hiếp người như vậy, anh trai tôi sợ nhưng tôi thì không.’’
So với Lục Bằng, Lục Triết là một kẻ ngông cuồng và ngạo mạn, hắn dám nghĩ dám làm, khác xa với dáng vẻ sợ chết, dè chừng của anh trai. Hoắc Dịch Thành đối với tên này càng thêm phòng trừ, cẩn trọng. Nếu dùng biện pháp mạnh e rằng mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm. Sở Du ở bên này khi thấy Lục Triết chĩa ngòi súng đen ngòm về phía con trai, nhất thời hoảng loạn, hét lớn.
‘’Làm ơn đừng làm hại con trai tôi mà, tôi cầu xin anh.’’
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, vẻ mặt hỗn loạn đến cùng cực. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng vốn đã bị trói nên chỉ có thể gào thét ở một góc. Hoắc Dịch Thành trong lòng cũng khó chịu vô cùng, khẽ nghiến rằng, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Ngữ khí lại có chút nhẹ nhàng hơn.
‘’Du nhi, em đừng lo. Tôi nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con chu toàn.’’
Lục Triết cười lớn, ngòi súng một lần nữa chĩa về phía cô, càng lúc càng gần.
‘’Sắp chết đến nơi rồi nhưng vẫn còn tỏ ra mình kiên cường, nếu vậy thì xuống hoàng tuyền đoàn viên gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lech-cha-nuoi-con-yeu-nguoi/3229671/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.