Editor: Thanh Việt “Nhanh lên, nhanh lên, đem đồ dọn lên xe, đúng rồi, đừng quên cái rương kia có khóa bằng đồng.” Bích Tỉ đưa thô sử ma ma tới đem đồ trong viện nâng đi ra ngoài. Trên hành lang, một bóng dáng nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, Hổ Phách cùng các nha đầu bà tử chạy theo phía sau, vừa không dám đuổi lại thật gần, cũng lại không dám cách quá xa. Vài lần thân ảnh đó mắt thấy sắp té ngã, rồi lại lảo đảo một chút đứng thẳng lên, làm đám người đi theo phía sau ứa mồ hôi lạnh. “Bích Tỉ tỷ tỷ……” Tên nhóc đó nhảy xuống cầu thang, giống như một viên đạn pháo đâm vào trong lòng ngực của Bích Tỉ. “Tiểu tổ tông, ngươi chậm một chút.” Bích Tỉ khom lưng ôm Du nhi lên nói. “Cha ta đâu?” Kim Ngôn Du mở to đôi mắt sáng lấp lánh hỏi. Bích Tỉ giúp Du nhi sửa lại quần áo, nói: “Thiếu gia đang ở ngoại viện mà, một lát sẽ tới đây.” “Chúng ta thật sự phải đến nơi có nhiều phòng sao?” Du nhi đã ba tuổi, nói chuyện cũng trôi chảy hơn lúc trước nhiều. Bích Tỉ cười nói: “Đúng vậy, phòng ở kinh thành nhiều hơn so với Lâm Thanh.” “Du nhi! Du nhi!” Đầu hành lang gấp khúc có một vị tiểu phụ nhân đi tới, tóc búi tròn, chỉ cài hai cây trâm ngọc trai kiểu mới, một thân váy áo xanh biếc làm tiểu phụ nhân đó càng thêm trắng nõn ôn nhuận. “Nương!” Du nhi giãy giụa từ trong lòng của Bích Tỉ nhảy xuống, quay đầu nhìn về phía tiểu phụ nhân kia, chờ nàng bế nó lên, nó liền ôm lấy tay tiểu phụ nhân đó, nũng nịu cọ cọ. Bích Tỉ và Hổ Phách mang theo đám nô tỳ phía sau tiến lên hành lễ: “Thiếu nãi nãi.” Tiên Y trước tiên lấy khăn lau mồ hôi cho Du nhi, lại giơ tay vuốt cổ nó, sau đó nói với Hổ Phách: “Mang Du nhi về đổi một bộ quần áo mới, đừng để bị cảm lạnh.” Du nhi tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu chuyện, hôn mẫu thân một cái rồi để Hổ Phách ôm đi.
Tiên Y mang theo Bích Tỉ đi xuống phòng khách, một nhà bọn họ ngày mai phải rời khỏi Lâm Thanh đến kinh thành trước. Hơn một năm trước, mã tặc Mâu huyện quả nhiên như Kim Phong Hoa dự đoán, không một tiếng động bị che dấu, cho dù Hoàng đế tức giận, cũng không tra ra được manh mối hữu dụng nào. Sau đó Trịnh Dịch Hiên mang theo nhân mã đi đường tắt xuất hiện ở thôn trang gần Hoành thành nhất, đánh cho bọn mã tặc đó trở tay không kịp, tiếp theo hắn ta đi ngược hướng bọc đánh toàn bộ mã tặc chung quanh Hoành thành, giết chết rất nhiều mã tặc, làm cho người ta phải líu lưỡi, đồng thời cũng làm cho những quan viên chỉ nghĩ rằng đó là bọn mã tặc thông thường phải tắc tiếng, ngay sau đó lâm vào khủng hoảng thật sâu. Một quốc gia, có số lượng phản quân như vậy chẳng những kinh thành không rõ ràng lắm, ngược lại còn bị tin tức mê hoặc, tưởng rằng chỉ là một nhóm nhỏ hoặc một nhóm điêu dân quấy phá, nếu không phải lần này bọn chúng vây Hoành thành, kinh thành chỉ sợ phải một thời gian dài nữa mới có thể phát hiện sự khả nghi của chúng. Kế tiếp, kinh thành liền nghênh đón một thời kì nghi thần nghi quỷ, không ít người thừa dịp cơ hội đó mà kéo đối thủ xuống ngựa, mặc kệ là có quan hệ với mã tặc hay không, chỉ cần có cơ hội, luôn luôn có thể bắt lấy nhược điểm, chuyện này làm cho vốn dĩ bởi vì Thôi công công mất tích Long Hành vệ như rắn mất đầu tạo thành phong ba còn chưa hoàn toàn hết, lại một lần nữa ầm ĩ lên. Rất nhiều quan viên xuống ngựa, thay người thường xuyên. Kim gia đại phòng bởi vì lần này tổn thất thê thảm nghiêm trọng, sau khi chuyện của Hoành thành kết thúc, Tam lão thái gia tự mình đón người của đại phòng trở về, Trương lão phu nhân vừa về đến nhà sức khoẻ liền không được tốt, Tưởng thị vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, làm cho người ta thương tiếc thân phận tân quả phụ của nàng. Chu thị tất nhiên cũng theo về, Kim Thành Quang vừa về đến Hoành thành đã hạ quyết tâm, thương lượng với nhị ca hắn từ bỏ chuyện khoa cử mà vào quân doanh, Chu thị dùng mọi cách khuyên can cũng không có tác dụng, chỉ có thể mặt đầy nước mắt tiễn nhi tử đi. Kim gia ở Hoành thành trải qua việc này, lại một lần nữa yên lặng, dòng sau càng thêm đơn bạc, hơn nữa mẫu thân Kim Thành Nghiệp qua đời, hắn phải giữ đạo hiếu, năm đó cũng không thể nghị thân, toàn bộ Kim gia chỉ có một mình Kim Phong Hoa có con. Chuyện này làm cho Tam lão thái gia phải than ngắn thở dài một thời gian. Mọi người trở về Hoành thành, Kim Phong Hoa lấy cớ rằng Tưởng phu tử học vấn tốt mà lưu lại Lâm Thanh, hắn phát hiện lúc Tiên Y ở Lâm Thanh hoàn toàn khác biệt so với ở Hoành thành, ở Lâm Thanh Tiên Y rất rộng rãi, ngày thường còn dẫn theo nha đầu bà tử đi ra ngoài đio dạo, còn ở Hoành thành, trừ phi có Kim Phong Hoa làm bạn, bằng không Tiên Y vẫn luôn ở Lâm Viên trên núi, ngay cả chân núi phía dưới cũng rất ít khi đặt chân đến. Kim Phong Hoa cho rằng như vậy Tiên Y rất không hạnh phúc gì, liền lưu lại Lâm Thanh, chỉ khi nào thi Hương, mới một mình trở về Hoành thành để thi, vội vàng đi lại vội vàng về. Kim Phong Hoa dù sao cũng là người từng có kinh nghiệm một đời, đối với đề thi khoa khảo trong lòng cũng đã hiểu rõ, cho nên lần này không có ngoại lệ, Kim Phong Hoa trở thành cử nhân, vượt vạn người qua cầu độc mộc, học sinh của Tưởng phu tử trừ Trương học sinh, còn lại Khâu học sinh và Lương học sinh đều thi rớt, nhưng mà tuổi bọn họ không lớn, thứ hạng cũng không phải quá kém, hai người họ đều chuẩn bị cho năm sau, tái chiến thi Hương. Bởi vì Kim Phong Hoa trúng cử, bọn họ còn muốn vào kinh thi Hội và thi Đình vào hai ba tháng ở năm thứ hai, chỉ cần vượt qua hai cánh cửa, sau này làm quan là không thành vấn đề, xem như gà chó lên trời. Từ sau khi trúng cử, Kim Phong Hoa mang theo thê nhi trở về tổ trạch Hoành thành, Tam lão thái gia phá lệ đốt pháo, bày tiệc mời người trong tộc đến, giống như hận không thể thoát khỏi sự đen đủi trước đây không lâu của Kim gia, người có giao tình tốt một chút với Kim gia đều đến, náo nhiệt bất phàm, Trương lão phu nhân cũng không ở trong đại phòng, mà để Tưởng thị đỡ đến tam phòng trên đường đi cũng được người ta nịnh hót, sắc mặt cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn. Kim Thành Nghiệp cùng Kim Thành Quang cố ý từ quân doanh trở về, Kim Thành Nghiệp vẫn là vẻ ngoài như cũ, nhưng Kim Thành Quang chẳng những đen đi, còn gầy hơn, bộ dạng tiểu thư sinh lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, ngược lại giữa mày lộ ra sự tàn nhẫn càng thêm rõ ràng, xem ra hậu đại của Kim gia đều không thể thoát khỏi ma chú là gia nhập quân ngũ. Lần này trở về Kim gia, lão phu nhân hoàn toàn không nổi lên tính chua ngoa, càng đừng nói là nói xấu bọn họ cái gì, chỉ là Tiên Y vẫn không muốn Kim Phong Hoa tiếp xúc nhiều với đại phòng, có lẽ do nàng mẫn cảm, nhưng nàng cảm thấy chính là ánh mắt của Tưởng thị nhìn Kim Phong Hoa càng thêm nóng bỏng, càng đáng sợ chính là, Bích Tỉ nghe bên ngoài nói, Tưởng thị từ khi trở về Kim gia trừ bỏ lập mộ chôn quần áo và di vật của Kim Thàng Quang, nàng ta chỉ giả khóc vài tiếng, lúc sau căn bản là không có một chút bi thương nào, ngược lại lại giống như được giải thoát. Tiên Y không muốn mạo hiểm, nếu là Lý cô nương lúc trước còn đỡ, nhưng Tưởng thị là không động đậy không có tiếng gió nào, ngay cả Kim Phong Hoa cũng chưa từng phát hiện ra, nếu vạn nhất xảy ra sơ sót, lại náo loạn ra chuyện gì, Kim Phong Hoa và Kim gia đều rất khó coi. Cho nên nàng liền nương theo lí do tâm tình hậm hực, làm Kim Phong Hoa phải mang nàng trở về Lâm Thanh. Tiên Y có lẽ vĩnh viễn sẽ không quên được, lúc nàng được Kim Phong Hoa đỡ lên xe ngựa, quay đầu liếc một cái, Tưởng thị kia lại có ánh mắt như hận như ai oán rất quái lạ, làm người ta phải rợn tóc gáy, có một số người không phải trầm mặc phát ra khí tức tử vong, nhưng sẽ trầm mặc phát cuồng. “Mấy món đồ lớn cũng đừng mang theo, chỉ nhặt lại, thiếu gia các người nói, nhà trong kinh thanh đều có, chỉ lần lấy quần áo nhẹ nhàng đơn giản là được.” Tiên Y chậm rãi tiến vào trong phòng khách nói. “Hạ nhân đều mang đi sao?” Bích Tỉ tự mình vén mành cho Tiên Y, trong phòng còn hơi của than, ấm áp làm người ta muốn thở ra. Tiên Y ngẫm nghĩ, nói: “Người bên cạnh chúng ta đều hiểu rõ, lúc đầu cứ ở lại Lâm Thanh giữ nhà, dùng để dự phòng, ta nghe nói có vài người tới tuổi, phân họ đến nơi xứng đáng đi, cũng không thể làm cho người ta cốt nhục chia lìa được, thiếu gia các ngươi ở nơi đó, lần này còn có thêm mấy người mang đến từ Hoành thành, chuyện này chút nữa ngươi hỏi Nghiêm Thọ sẽ biết.” Tiểu tử Nghiêm Thọ này hiểu nhất là làm việc, lúc ấy cùng đi với chủ tử rời khỏi Hoành thành, lại bị đuổi giết, kết quả đảo mắt một cái hắn không hiểu sao lại ngủ một giấc, nhị phòng cũng hết nguy hiểm, nếu người nhìn không ra, chỉ cảm thấy đó là do may mắn, nhưng chính hắn lại cảm thấy chủ tử của mình không đơn giản, trong lòng càng khăng khăng một mực đi theo, đã qua hơn một năm, Kim Phong Hoa cũng coi trọng sự nhanh nhạy của hắn, một ít chuyện trong phủ cũng cho hắn nhúng tay vào, giống với Quan Kỳ quản lí những chuyện trung tâm và chuyện bên ngoài, Nghiêm Thọ còn lại đều là sống bình thường hoặc là tới lui nhân tình gì đó, tuy rằng không phải tâm phúc nhất đẳng của Kim Phong Hoa, nhưng cũng coi như đã bước vào thêm một bước. Tiên Y lại đối lập với Kim Phong Hoa, chỉ dùng ít người, trừ một đại nha đầu là Bích Tỉ, lại có thêm hai nha đầu nhị đẳng phía sau, Tiên Y thường ngày nghĩ đến nát óc cũng không ra chuyện để sai khiến bọn họ, nhưng Bích Tỉ lại quản lí rất tốt. “Thiếu phu nhân nhìn xem lần này Hà ma ma có thể được đề xuất để đi theo hay không?” Hà ma ma là Kim Phong Hoa tìm được để cho Tiên Y quản chính viện, là một người trầm lặng nhưng mọi công việc lặt vặt đều đến tay bà ấy, mặc dù Tiên Y không cần người quản lí mấy chuyện trong phòng mình, nhưng nhìn phần nhiều mọi chuyện ở hậu viện Tiên Y lại càng nể trọng bà ấy.
“Mang theo đi, để Lâm ma ma ở lại quản lí nhà cửa.” Lâm ma ma không phải người Kim Phong Hoa tự tìm mà là mang đến từ Hoành thành, ngày thường cũng không tranh không đoạt mà luôn cười ha hả, để bà ta ở lại là tốt nhất, dù sao phần lớn người của Kim Phong Hoa cũng ở lại, cho dù bà ta có muốn cái gì cũng không lật trời nổi. “Chúng ta đến kinh thành có muốn thêm hạ nhân nữa hay không?” Bích Tỉ nhớ tới những thái thái nhà quan đó bên cạnh luôn có hai đại nha đầu, bốn nhị đẳng nha đầu, nàng đang sợ ít người sẽ làm thiếu phu nhân mất khí thế. Tiên Y không thích phô trương như vậy, liền nói: “Không cần, những thái thái đó đều có phẩm cấp cao, chúng ta cũng chỉ là một nhà cử nhân, nô bộc như vậy là đủ rồi.” Hai người lại thương lượng xem sẽ mang thứ gì theo, Kim Phong Hoa vội xong chuyện ngoại viện lại từ bên ngoài đi vào, Bích Tỉ lui ra đẳng sau, Kim Phong Hoa trực tiếp kéo Tiên Y đi về hướng chính phòng, hắn đứng ở đằng trước Tiên Y, thoạt nhìn hình như lại cao một chút so với năm trước, năm nay cũng đã lên mười chín, sự mềm mại ấm áp của thiếu niên đã dần rút đi, thanh niên đĩnh đạc chậm rãi hiện ra, chỉ là bề ngoài vẫn là phong tao vạn năm, một năm lại xuất sắc hơn một năm. “Những việc vặt đó ngươi không muốn quản thì để cho người dưới làm, làm không tốt thì phạt đánh, tội gì phải làm cho mình vất vả, nếu ngươi không làm được thì chờ ta trở lại làm cho.” Kim Phong Hoa vừa vào nhà liền nhét cái lò sưởi cầm tay nhỏ đưa cho Tiên Y, mùa đông năm nay phá lệ rời đi trễ, lần trước Tiên Y còn bị hại cho nhiễm phong hàn, làm Kim Phong Hoa thiếu chút nữa đỏ cả mắt. Tiên Y cười hì hì, nhìn Kim Phong Hoa kéo áo ngoài của mình, nàng đã được hắn nuôi trở nên càng ngày càng nũng nịu, có chủ mẫu nhà ai lại mặc kệ chuyện trong nhà, nội viện nhà ai còn để nam nhân tới quản, cũng do Kim Phong Hoa quen phản nghịch, muốn làm thế nào thì làm. “Hôm nay ta…… thấy Kim Mộc Tầm.” Kim Phong Hoa đợi sau khi Bích Tỉ đi xuống, ngồi bên cạnh Tiên Y đột nhiên nói. “Ai?” Tên này nghe hơi quen tai. Kim Phong Hoa có chút buồn cười, nhưng cảm giác thoải mái mềm mại trong lòng lại không thể nào áp xuống được, vị thiếu niên thiên tài của Kim phủ ở kinh thành đã từng được gọi là thiên tài Nhị thiếu gia kia, thê tử nhà mình còn từng hầu hạ trong phòng mẫu thân hắn, lại không nhớ rõ tên người này, điều này nói lên căn bản Tiên Y không để người này vào mắt. “Xem như nhị ca ruột của ta đi.” Khóe miệng Kim Phong Hoa mang theo độ cong, nói. “Hắn tới tìm chàng?” Tiên Y lúc này mới nhớ ra là ai, lại nhớ lại, rời khỏi Kim phủ kinh thành cũng đã mấy năm, lại có cảm giác như là việc ở đời trước. “Không, đại khái chỉ là muốn nhìn ta một chút, ta nghe nói cả nhà kia không sống tốt cho lắm.” Kim Phong Hoa thở dài, hắn trọng sinh lại không phải vì tìm toàn gia ngu xuẩn này báo thù, huống chi bọn họ cũng đã gặp báo ứng, nhưng mà Kim Mộc Tầm có học vấn không tồi, bị như vậy cũng thực đáng tiếc. “Vậy chàng……” Tiên Y không tin Kim Phong Hoa sẽ có cái loại tâm tư đồng cảm kia. Kim Phong Hoa không nói chuyện, trong lòng dần tính toán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]