Chương trước
Chương sau
Editor: Thanh Việt
Bởi vì Kim Phong Hoa xếp hạng cao trong viện thí cho nên được nhận lẫm*, mỗi năm đều được phủ Hoành thành trợ cấp ngân lượng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại đại biểu cho thành tích của Kim Phong Hoa, hơn nữa lẫm sinh được trợ cấp là những người từ hạng một trăm trở lên phân phát từ cao tới thấp, quan phủ bởi vì muốn khuyến khích bá tánh tích cực tham gia khoa khảo nên cho mỗi người đỗ đạt một số bạc cùng tơ lụa, chiêu cáo về quê nhà, xem như nhóm tú tài có xếp hạng cao được nở mặt một phen.
*Lẫm (hay là lẫm sinh): học sinh được vua ban thóc lúa, ở đây chỉ chung là phần thưởng.
Kim Phong Hoa nhận số trợ cấp không nhiều lắm, lại bảo Quan Kỳ thưởng bạc cho tiểu lại (lại là một chức quan nhỏ ngày xưa),khách khí tiễn người ta đi, xong mới xoay người, có chút ngượng ngùng nói với vài vị phía sau: “Hai vị bá phụ, mời đi bên này.”
Đại lão gia là đích trưởng đại phòng, cũng là nhi tử duy nhất của Đại lão thái gia An Quốc bá, bởi vì An Quốc bá sau khi mất đi mới được truy phong, chỉ thưởng tiền bạc, không được ban cho toà nhà cũng không thể thừa kế tước hiệu, cho nên chờ đến khi lão phu nhân mất, đại phòng sẽ không còn có thể treo bảng hiệu An Quốc bá nữa, chỉ có thể dựa theo phẩm cấp của Đại lão gia mà treo bảng hiệu phủ tướng quân. Đại lão gia và Tam lão gia đều chỉ là tướng quân trên danh nghĩa, một chức quan nhàn tản, không có thực quyền, nhưng cũng may Kim gia ở Hoành thành của cải nhiều, Đại lão gia trừ việc thỉnh thoảng đến quân doanh một lần, còn lại hầu hết là đi xem xét mỏ than của Kim gia, xem xét tình trạng than đá và quản chuyện thương đội Kim gia liên lạc với tiêu cục, Tam lão gia thì quản lí mấy cái tửu lầu cùng với mấy thôn trang vùng ngoại ô Hoành thành, đó không phải là tài sản riêng của phòng nào trong nhà, mà là sản nghiệp chung, chỉ có thể chờ hai vị lão nhân đạt đến trăm tuổi* mới có thể chia tài sản thành ba phần, phân cho con nối dõi kế thừa của các phòng, ngày sau từng người phân gia, cắt thành một chi.
*Chết
Đại lão gia và Tam lão gia từ sau yết bảng vẫn luôn quan sát Kim Phong Hoa, chỉ thấy hắn nghe tin tuy vui mà không kiêu, trong phủ đãi tiệc chỉ giới hạn trong nhà cũng không thấy hắn oán giận hậm hực, tiến thoái có lễ, không những không giống mấy tiểu tử con nuôi khác luôn cẩn thận vâng vâng dạ dạ, lại cũng không thấy hắn vì mình là con nối dõi duy nhất của nhị phòng mà bừa bãi xa hoa, là một người có tính tình vinh nhục không sợ.
“Tuy nói kì thi Hương phải chờ tới sang năm, nhưng thật ra thời gian cũng đã qua hơn một năm, trong khoảng thời gian này ngươi cần khắc khổ đọc sách, sang năm dù có kết quả gì cũng mới không có nuối tiếc.” Tam lão gia thấy mình có nhi tử đã tham gia khoa cử, cũng có thân phận đồng sinh, chẳng qua là thi viện năm nay lại không có thứ bậc gì, bởi vì lão sư trong thư viện cảm thấy nó tâm tính chưa tịnh, còn cần tôi luyện thêm hai năm.
Đại lão gia lại hào sảng vỗ bả vai Kim Phong Hoa, nói: “Ngươi cũng chớ lo nhiều, tuổi ngươi còn nhỏ, sang năm không đậu thì còn có năm sau.”
Kim Phong Hoa khom người đáp ứng, trong lòng lại rất rõ ràng, bởi vì mấy năm nay Long Hành vệ luôn lén tư lợi mà lạm sát quan viên, hoàng đế một lòng muốn cản tay cả bọn lão thần và thái giám, hơn nữa Trần gia lần này còn bị liên luỵ, cho nên liên tục ba năm đều sẽ có kì thi mùa thu, đây chính là cơ hội của hắn, cũng là con đường bò lên nhanh nhất, nếu bỏ lỡ lần năm tới, kì thi mùa thu sẽ khôi phục lại thành ba năm một lần, hắn nhất định phải chờ tới ba năm, thời gian quá dài, hắn sớm đã không còn kiên nhẫn chờ nữa.
“Đúng rồi, ta nghe nói ngươi gần đây có qua lại gần gũi với một học sinh?” Đại lão gia đi vào ngồi ở chính vị của chính sảnh hỏi.
“Hắn tên là Vưu Xuân Sinh, hắn là người ta gặp được trong trường thi, viện thí lần này hắn đứng hạng mười sáu.” Kim Phong Hoa trước tiên chưa ngồi mà đứng trước mặt hai vị bá phụ đáp lời.
Nhị lão gia ý bảo hắn ngồi xuống, liền cười nói: “Cũng là một thiếu niên tuấn tài, chỉ không biết hắn là thiếu gia nhà ai.”
“Là Giang Dương Vưu gia công tử.” Giang Dương là thành thị ở phía nam Hoành thành, tên như nghĩa là một thành thị dựa vào sông ngòi, giao thông thuận lợi, sản vật phong phú, Vưu gia là một thương gia buôn bán hải sản nổi tiếng ở địa phương, cũng có tửu lầu của mình, xem như là giàu nhất một vùng.
“Ra là nhi tử thương gia.” Hứng thú của Đại lão gia phai nhạt bớt, cũng không hỏi lại, ngược lại nói đến Nghiêm tổng quản: “Cùng lắm chỉ là một lão nô, ngươi cũng đừng để hắn bắt chẹt, nhị thúc ta ít nhiều cũng có khách điếm cùng mấy gian cửa hàng trái cây, còn có một ít đồng ruộng ở thôn trang, mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền, ta còn nghe nói nhị thức năm đó còn góp một phần vào quặng đồng thiếc ở Tây Bắc. Hoa nhi, nếu ngươi đã là một thành viên của Kim gia ta, lại là tôn tử của nhị thúc, vậy thì sổ sách ngươi phải hiểu rõ, đỡ đến lúc tiền vào túi của bọn điêu nô, nhị thúc ta dưới suối vàng biết sẽ không an tâm.”
Nhị lão gia nhíu nhíu mày, cười nói tiếp: “Nếu ngươi có khó khăn gì, đều có thể tới tìm bá phụ chúng ta, hơn nữa Tam tổ phụ ngươi còn ở, chỉ cần trong lòng ngươi hiểu rõ là được.”

Kim Phong Hoa đối với khối tài sản đó một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ thành thật đáp lời, làm cho người ta không nhìn được nông sâu.
Bởi vì đã đến trưa, hai vị lão gia cũng có tiệc, liền cáo từ rời đi, Đại lão gia trực tiếp cưỡi ngựa từ cửa chính đi ra, Nhị lão gia hướng về cửa nhà mình mà đi.
“Lão gia, ngài nói hôm nay Đại lão gia xúi giục như vậy, Tam thiếu gia có động tâm không?” Quản sự bên cạnh Nhị lão gia là người từ nhỏ cùng hắn lớn lên, tất nhiên cũng hiểu được sự quanh co trong căn nhà này.
Nhị lão gia lấy hai quả hạch đào từ trong tay hắn, nhẹ bóp nói: “Tiểu tử Phong Hoa kia ta luôn luôn không nhìn thấu, nhưng ta biết nó là một người thông minh. Nhưng lão đại làm vậy cũng thật quá khó coi, bề ngoài mang bộ dạng đại bá, thực ra đã sớm lộ dã tâm, bằng không sao có thể biết rõ chuyện nhị bá lén có quặng đồng thiết. Chỉ sợ, mấy thứ bên ngoài không phải đồ hắn muốn, thứ hắn muốn thực sự là quặng đồng thiếc kia.”
“Còn chúng ta?” Quản sự kia đi sau một bước nhỏ giọng nói.
“Thái thái nhà ngươi nói rất đúng, yên lặng nhìn sự biến động này đi, nếu hai vợ chồng đó là thứ đứng được, tam phòng chúng ta không cần thiết phải tổn hại thể diện của cha ta, nhưng nếu hai người đó là đồ bùn nhão không trát được tường, vậy cũng đừng trách nhị bá phụ ta đây nhân lúc cháy nhà hôi của. Nói gì đi chăng nữa, đó cũng là đồ của Kim gia ta, không phải sao?” Nhị lão gia lảo đảo lắc lư chắp tay sau lưng đi ở đằng trước, quản sự hiểu ý cười, đi theo phía sau.
Chờ hai vị bá phụ rời đi, Kim Phong Hoa cũng không ngồi kiệu, trực tiếp dẫn theo Quan Kỳ đi bộ lên núi, nhớ tới thái độ của hai người kia, Kim Phong Hoa không khỏi cười nói: “Chỉ là loại mãng phu, chỉ sợ chỉ có Nhị lão gia là có chút đầu óc.”
“Đồ đó còn đặt ở nơi của Nghiêm tổng quản sao?” Quan Kỳ cũng có chút tò mò.
“Thả lỏng đi, chờ chính lão tự tay đưa cho ta, gia đây còn không thiếu chút tiền ấy.” Kim Phong Hoa khinh thường nói.
Quan Kỳ biết được chủ tử luôn luôn là chí không ở nơi này, trong lòng hắn ta cũng lén lút chế nhạo tầm nhìn của người Kim gia thiển cận, lấy giá trị con người của chủ tử nhà mình, Hoành Thành Kim gia tính cái gì.
“Vưu Xuân Sinh nói tháng sau phải về nhà sao?” Kim Phong Hoa đột nhiên hỏi.
“Vâng, Vưu thiếu gia nói, muốn tạm đừng một thời gian, chờ thi hương lại gặp lại.” Quan Kỳ trả lời.
“Về nhà……” Kim Phong Hoa nhìn cơn gió lùa qua kẽ núi, khóe miệng cong lên nói: “Chờ đến lúc hắn về nhà, xem hắn chạy đến nơi nào , cẩn thận một chút, đừng để bị phát giác.”
“Thiếu gia yên tâm, hắn cùng lắm chỉ là một thương gia, chúng ta là người nào chứ.” Quan Kỳ tự hào nói.
“Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, nếu bị phát hiện, các ngươi phải chịu.” Kim Phong Hoa quay đầu lại lạnh giọng nói.
Quan Kỳ run run, vội vàng khom người đáp.

“Quan Kỳ, ngươi có biết không? Trong cung có một vị Quý phi họ Vưu đấy…” Kim Phong Hoa nhàn nhạt nói, nhấn vào rồi dừng lại.
Quan Kỳ cảm giác lông tơ dựng thẳng lên, hoàn toàn không dám thiếu cảnh giác.
Bên trong Tuỳ Viên, Tiên Y đã chuẩn bị xong cơm trưa, thấy Kim Phong Hoa đi từ bên ngoài vào nhà, vội vàng đi qua giúp hắn thay quần áo: “Hôm nay trời càng ngày càng nóng, sao chàng lại không ngồi kiệu mà vào, đi lên tới đây không nóng sao?”
Con ngươi của Kim Phong Hoa nhu hoà, duỗi tay vòng qua ôm thê tử, một hồi lâu cũng không buông tay, không hề chê nóng chút nào, “Hôm nay hai vị bá phụ của đại phòng cùng nhị phòng tới tìm ta.”
“Có việc gì?” Tiên Y cũng không tránh đi, dựa vào lồng ngực Kim Phong Hoa hỏi.
“Còn không phải là vì tiền của nhị phòng.” Kim Phong Hoa có một vài lời không ngại Tiên Y.
“Vậy cứ để cho bọn họ tính kế đi, dù sao chúng ta cũng không để bụng.” Tiên Y không sao cả nói, đống tiền đó đều là tài sản của người ta, bọn họ cho thì nàng nhận, còn không cho nàng cũng không muốn lấy, nàng và Kim Phong Hoa cũng không phải hạng nghèo đến mức phải đi xin cơm, người khác không biết, nàng còn không biết Kim Phong Hoa sao, dù thế nào nàng cũng có thể sống thoải mái.
Nhìn Tiên Y có cùng suy nghĩ với mình, Kim Phong Hoa nhịn không được muốn cúi đầu tìm hương thơm kia, kiếp trước hắn ghét nhất là có người kéo chân mình, hiện giờ thê tử thông tuệ săn sóc, hắn lại càng thêm cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là chính xác, nhưng nếu thê tử thật sự muốn sản nghiệp của nhị phòng Kim gia, hắn cũng không ngại đoạt từ tay Nghiêm tổng quản, tóm lại suy nghĩ của Tiên Y chính là suy nghĩ của hắn, bất luận thế nào bọn họ cũng là người có suy nghĩ giống nhau nhất.
Hai người không đứng đắn một lúc, vừa mới chuẩn bị đi dùng cơm liền nghe thấy Bích Tỉ bên ngoài truyền tin tới, nói là có người đưa thiếp mời cho Tiên Y.
Tiên Y tò mò, bởi vì thời gian học trong thư viện ở Hoành thành của Kim Phong Hoa quá ngắn, phu tử trong học viện lại không phải loại có thân phận lớn có thể dẫn người nhà đến ở cùng, cho nên từ trước tới nay Tiên Y vẫn chưa tới thư viện, lại chưa từng giao lưu với gia quyến của học sinh cùng trường với Kim Phong Hoa, vậy người đưa thiệp mời lần này, rốt cuộc là ai?
“Mạnh Huệ Lam? Sao lại là nàng ta?” Tiên Y trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cô nương mọc mắt trên đỉnh đầu kia lại tới Hoành thành.
Kim Phong Hoa suy tư một lát, liền hỏi nói: “Mạnh Huệ Lam có phải gả cho Lưu gia ở phủ thành Lâm Thanh hay không?”
Tiên Y hồi ức một hồi lâu mới nói: “Hình như là, nghe nói là nhà bán dược liệu.”
“Cũng khó trách.” Kim Phong Hoa kéo tay Tiên Y đi đến phòng bên ngoài, “Nàng còn nhớ nữ nhi của Ngưu huyện lệnh không? Người chết trong phòng ả ta là huynh đệ của tiểu thiếp của hoành thương Lưu gia, cùng một tổ tiên với Lưu gia nhà chồng của Mạnh Huệ Lam, nhưng bởi vì hoành thương Lưu gia thế lớn, vẫn luôn đè đầu nhà chồng của Mạnh Huệ Lam, cho nên mấy năm nay nhà bán dược liệu đó vẫn luôn ở phủ thành phụ cận Lâm Thanh, lần này đương gia của nhà hoàng thương bị nữ sắc mê hoặc, lại có dính líu với Ngưu huyện lệnh, cho dù căn cơ của Ngưu huyện lệnh không sâu nhưng cũng là quan lại một phương, hai bên tranh chấp chỉ có thể đôi bên cùng hại, nhà bán dược liệu kia lại được lợi.”
“Vậy bọn họ tới Hoành Thành làm buôn bán?” Tiên Y ngồi ở bên bàn ăn, dùng nước bưởi rửa tay.
Kim Phong Hoa gõ nhịp tay lên mặt bàn, nói: “Mạnh Huệ Lam nàng cứ tuỳ ý, gặp cũng được không gặp cũng được, nhưng còn trượng phu của nàng ta ta chắc sẽ gặp một lần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.