Một năm sau.
Lúc gần tan việc, đt trên bàn Đông Phương vang lên.
“Này, tám giờ tối ta xuống máy bay.”
Trong loa truyền đến âm thanh quen thuộc của Trần Tiêu.
“Được, lúc đó ta sẽ đến đón ngươi.”
Trầm mặc chốc lát, Trần Tiêu lại hỏi
“Ngươi vẫn nhớ hôm nay là ngày gì đi?”
“Nhớ chứ nhớ chứ, là ngày kỷ niệm một năm của chúng ta.”
Đông Phương vội vàng cừoi đáp.
Hắn đương nhiên nhớ hôm nay là ngày gì. Ngày này của một năm trước hắn thừa dịp có men rượu ăn luôn Trần Tiêu. Tay ôm mỹ nhân giá cao, tật xấu hút thuốc uống rượu của hắn cũng thay đổi, trí nhớ cũng tốt hơn, nếu như quên mất buổi tối cũng đừng nghĩ được nằm trên.
“Tốt, buổi tối gặp.”
“Bye”
Đông Phương cúp điện thoại, nhìn đồng hồ một chút, có chút đứng ngồi không yên. Còn mười phút nữa là tan tầm nhưng dài như cả một năm. Vừa đến sáu giờ, Đông Phương lập tức xông ra ngoài, lái xe thẳng đến tiệm cà phê.
Tại bàn số ba, Tạ Tiểu Thủ đang ngồi chờ, nhìn hắn đi lại, vừa uống cà phê vừa ngẩng đầu lên, trên mặt viết rõ ràng ba chữ “thiếu kiên nhẫn”.
“Đồ đâu?”
Đông Phương đi thằng vào vấn đề.
Tạ Tiểu Thủ để chén cà phê xuống, đưa cho hắn một cái hộp nhỏ.
Đông Phương mở ra, bên trong là một đôi nhẫn loè loè sáng.
“Cái này là mẫu có hạn của nhà thiết kế Pháp…Thế nào, có xứng đáng với giá ngươi đưa ra không?”
“Phí lời.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872341/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.