Nếu Đông Phương đã nói đừng khách khí, Trần Tiêu quả thật không khách khí, hắn gắp một mẩu thức ăn lên nếm thử, phát hiện là mùi vị quen thuộc liền bắt đầu ăn.
Lúc trước Đông Phương đã từng cho hắn ăn qua món ăn của tiệm này, khi đó hắn cũng rất thích, một đoạn thời gian không ăn đúng là có hơi nhớ.
Một lúc sau, miếng vịt được mang lên, Trần Tiêu từng chút từng chút lựa hành trong miếng ra.
“Nếu không ta đổi bát khác cho ngươi, không thích ăn thì nói ông chủ không bỏ vào.”
Đông Phương nhìn Trần Tiêu ăn cảm thấy phiền phức.
Trần Tiêu tiếp tục giải thích
“Không bỏ vào lại ăn không được, ta chỉ thích ăn mùi vị hành, thông thích ăn hành thái.”
Đông Phương phù phù cười
“Có cùng tật xấu với mèo nhà ta, trong thức ăn có hành nó nhất định phải lấy hết ra, trong thức ăn không có hành nó liền không chịu ăn. Ngươi chưa thấy nó, nó tên Bạch Gia Hắc, cực kì đáng yêu, bình thường…”
Vừa nhắc tới mèo Đông Phương như mở máy hát, liên tục nói.
Đông Phương lựa hành ra xong có chút bực mình ngẩng đầu
“Đừng nói nữa, ta ghét thú cưng.”
Sau đó hắn bắt đầu ăn miếng, Đông Phương cũng dừng nói, cúi đầu ăn.
Suất ca chính là suất ca, ăn bát miếng ven đường cũng có thể khiến dòng người điêu đứng.
Đông Phương vẫn luôn không động đũa, chỉ cầm ly uống bia. Tửu lượng của Trần Tiêu cũng chỉ có thể uống một chai, còn sót lại ba chai Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872339/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.