Sau mười ngày, tại bệnh viện tốt nhất thành phố S.
Đông Phương đứng trước cửa phòng bệnh, chần chừ nửa ngày mới đẩy cửa vào, giương tay chào hỏi một cái
“Trần Tiêu, ta tới thăm ngươi.”
“Ác, ngồi đi.”
Trần Tiêu ngồi trên giường đọc sách, thấy hắn tiến vào, để sách qua một bên.
Hắn mặc trang phục bệnh nhân màu trắng, sắc mặt vẫn còn hơi tái, nhưng mặt mày lại càng tinh xảo.
Đông Phương lôi ghế ngồi bên cạnh
“Ngươi khá hơn chút nào không?”
“Đã không sao.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi, ngày đó lúc đem ngươi lên xe cứu thương bác sĩ nói ngươi bị vỡ lá lách, xuất huyết nội nghiêm trọng còn có gãy xương sườn, khiến ta sợ hãi.”
Trần Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười
“Đã làm ngươi lo lắng.”
“A, đúng rồi, sớm ngày hồi phục.”
Đông Phương lúc này mới nhớ ra cái gì, đem bó hoa đã sớm chuẩn bị tặng cho Trần Tiêu.
“Đa tạ.”
Trần Tiêu nhận hoa, ngửi một chút, mở miệng nói
“Bất quá hoa lan hồ điệp là biểu tượng của tình yêu, thăm bệnh nên chọn hoa cẩm chướng tốt hơn.”
“Haha, hoa này là lan hồ điệp à, ta thấy đẹp nên mua.”
“Không sao.”
Trần Tiêu để hoa qua một bên, ai, đã sớm biết ngừoi này ngu ngốc, còn nhớ mang quà đến là rất tốt rồi.
“Cái này…”
Đông Phương do dự một chút rồi lấy dũng khí mở miệng
“Ta có một số việc muốn nói rõ ràng với ngươi.”
“Ngươi nói đi, kỳ thực, ta còn nợ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872336/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.