Trần Tiêu đợi trên bệ cửa sổ gần hai mươi phút rốt cuộc cũng có bòng ngừoi quen lọt vào mắt hắn. Trần Tiêu vội vàng nhảy xuống bệ cửa sổ, ngồi xổm ở cửa, nghe tiếng bước chân Đông Phương từ lầu một lên lầu ba.
Khoả cửa mở, Đông Phương đi tới, Trần Tiêu liền nhào vào người hắn, meo meo kêu, dùng đầu cọ tới cọ lui. Đông Phương ôm hắn vào trong ngực
“Ô, hôm nay sao lại ngoan như vậy? Hiện tại ngươi cũng không còn cơ hội chạy nữa, hôm nay phải đi tiêm vacxin.”
Trần Tiêu sững sờ, nằm ở trong ***g ngực Đông Phương nhưng lại không giãy dụa, hắn buông đầu lữoi liếm liếm tay Đông Phương, trong lòng có chút vui trộm
“Nguyên lại hắn nói chuyện trọng yếu là muốn đem mình đi tiêm a. Chính mình cũng quên mất, mà hắn lại nghiêm túc nhớ tới.”
Mãi cho đến khi đến phòng khám, Trần Tiêu đều nghe lời một cách kì lạ. Tiến vào cánh cửa phòng bệnh, Mã Vĩ Biện đang thu dọn máy móc, cười với Đông Phương một cái
“Chờ một chút a, ta đang thu dọn một chút, mười phút là xong rồi.”
“Cần ta giúp một tay không?”
“Không cần, tự ta làm được rồi.”
“Vậy được, ta chờ ngươi.”
Đông Phương ngồi trên một băng ghế, vừa chống cằm nói vừa nhìn Mã Vĩ Biện bận rộn. Trần Tiêu ở một bên run hết cả lông, nghĩ đến việc bị tiêm là lạnh hết tứ chi.
Chờ mười phút trôi qua, Mã Vĩ Biện lấy thuốc chích, vừa quay đầu lại đã phát hiện Đông Phương đã nằm ngoài trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872332/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.