Hôm sau, đúng lúc là thứ bảy, Đông Phương dậy thật sớm, rất có tinh thần, thay quần áo sau đó ôm Trần Tiêu lên vừa hát vừa đi ra cửa.
Không lâu lắm, một chiếc xe lái tới cửa.
Diệp Triết Nam ngồi ở ghế lái, hạ kính xuống
“Xin lỗi, đã đợi lâu rồi đi?”
“Không a, ta cũng mới xuống.”
Đông Phương cười, mở cửa ngồi vào xe
“Còn cần cảm ơn ngươi đã lái xe đón ta.”
Diệp Triết Nam cười nói
“Lễ nghĩa nhiều như vậy làm gì, ngược lại ngươi là bị ta kéo đi.”
Trần Tiêu nằm úp sấp một bên nhìn hai ngừoi khách khí. Đông Phương làm sao lại nói nhiều thế? Đều nói, tình yêu có thể làm con người ta thay đổi mà, tiểu tử này không phải đang yêu đi? Vừa nghĩ đến đây, từ ghế trước đột nhiên truyền đến một tiếng meo, Tô Tô màu trắng nhô đầu ra.
Trần Tiêu ngẩng đầu liếc mắt một cái, cả người liền xù lông. Vừa định báo thù vết cắn trên tai đã bị dpd nhét xuống ghế sau.
Trần Tiêu phát ra ân thanh ùng ục ùng ục, khó trách tiểu tử này hai ngày nay đều tích cực tắm cho hắn, hoá ra là sợ bộ dạng bẩn thỉu bị người kia trông thấy.
Tô Tô nằm nhoài trên ghế trước, đột nhiên khom người một cái nhảy tới chỗ ngồi phía sau, ngước đầu nhìn Đông Phương.
“Ô, Tô Tô mấy ngày không gặp đã trở nên xinh đẹp hơn.”
Đông Phương vừa nói vừa đưa tay qua, vuốt vuốt lông trên người nó.
Tô Tô híp mắt lại, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872330/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.