Qua mười ngày, Đông Phương lại mang Trần Tiêu đến chỗ phòng khám thú y. Vào cửa, bác sĩ Mã Vĩ Biện kia liền nhận ra hắn, ra nghênh đón đồng thời ôm Trần Tiêu vào lòng
“Ha, tiểu tử, cư nhiên vẫn còn sống.”
Sau đó kéo hắn qua chỗ Xquang, Mã Vĩ Biện nhìn kết quả một chút, đem băng trên đùi Trần Tiêu mở ra.
“Khôi phục hoàn toàn tốt, nhưng bây giờ vẫn chưa thể vận động mạnh.”
Rốt cục có thể khôi phục được tự do thân thể, Trần Tiêu đắc ý nhe răng về phía ***g. Nhưng cao hứng chưa được hai giây hắn như bị xịt keo
“Vậy khi nào ta mang nó qua tiêm?”
“Đợi thêm một khoảng thời gian đi, hiện tại vết thương tuy rằng không có gì đáng ngại nhưng vẫn tương đối yếu.”
Tiểu thư bác sĩ nói xong câu đó liền tốt bụng hỏi Đông Phương
“Nhà ngươi ở gần đây sao?”
“Vâng, cách đây không xa, đi bộ khoảng mừoi mấy phút. Là ở tiểu khu Kim Cúc.”
“A, thật trùng hợp, nhà ta cũng ở khu đó.”
Mã Vĩ Biện ngẩng đầu nhìn Đông Phương, nở nụ cười.
Trần Tiêu căn cứ vào kinh nghiệm tán gái nhiều năm của mình, lập tức hiểu được, này là nữ bác sĩ có chút tình ý với Đông Phương.
Đúng như dự đoán, nữ bác sĩ kia nói tiếp
“Mèo này ngươi nuôi thật tốt, nam nhân có tâm như ngưoi bây giờ cũng không còn nhiều.”
Đông Phương ân ân hai tiếng.
“Ai, ngươi ở toà nhà thứ mấy?”
“Thứ hai.”
“Nhà ta là toà thứ mười, mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872320/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.