"A Âm, ngươi có tin vào duyên nợ truyền kiếp hay không?"
"Há chẳng phải là hữu duyên vô phận hay sao? Tiểu thư, người đừng nghĩ nữa, hai mắt lại đỏ lên rồi."
Trăng đêm nay, sao lại sáng như vậy? Tâm.. lại càng thêm phần đau đớn.
Đã là duyên, cớ sao lại vô phận? Duyên nợ triền miên trải dài nhiều kiếp, kết cục vẫn chỉ là ly biệt, vậy kiếp này tại sao còn lướt qua nhau, để rồi chỉ vì một ánh mắt mà lưu luyến, ân hận cả đời?
Tiểu thư Lưu Nguyệt sức đã tàn, lực đã kiệt, nhưng nàng không can tâm chết như vậy, trong khi còn quá nhiều uẩn khúc cần nàng giải đáp. Nàng tuyệt vọng nằm trên giường, đôi lúc A Âm còn thấy nàng bật khóc một mình. Trong đầu nàng, lúc nào cũng hiện hữu bóng hình của vị nam nhân đó - người mà nàng đã dùng cả mười năm cuộc đời để hoài niệm, để tưởng nhớ.
Nàng chưa từng nói với bất cứ ai những gì mà nàng thấy, nàng cảm nhận được, cũng không có ai có thể sưởi ấm trái tim của nàng, ngoài chàng ấy!
Mười một năm trước.
Lưu Nguyệt vô cùng yêu thích núi Di Lan. Nơi ấy nói cao thì không nơi đâu cao bằng, ngồi đó có thể ngắm trăng, thưởng rượu, có thể giải tỏa mọi phiền ưu sầu khổ. Mỗi lần có chuyện buồn, nàng đều tìm tới đó, núi Di Lan, cũng coi như là một người bằng hữu thân thiết của nàng rồi.
Tối hôm ấy, nàng đang trên đường tới núi, vô tình gặp phải một đám cướp, chúng đánh nàng ngã xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-khoi-duyen-tan-duyen-chi-ngo/2968083/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.