Mộng cảnh.
Khoảnh khắc chứng kiến chàng bỏ mạng, nàng ngất đi không còn biết gì nữa.
Y Thần lúc này là người được Lưu Nguyệt cứu về cung. Lưu Nguyệt tuy là công chúa một nước, nhưng luôn sống trong cô đơn ngột ngạt chốn hoàng cung lạnh lẽo này. May thay từ ngày có Y Thần, chàng như mang lại vầng sáng cho cuộc đời nàng. Ngày ngày bầu bạn, chia sẻ buồn vui, họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của nhau.
Ngày hôm ấy lúc đi vui đùa, Lưu Nguyệt cố ý trốn đi để Y Thần đi tìm, nhưng khi bước tới căn phòng mật, chàng không biết rằng nơi đó cấm không được vào, lúc ấy bị lính gác bắt được, nhốt chàng vào đại lao.
Cho dù dùng hình, chàng vẫn không khai gì cả, chỉ nhận hết mọi sai lầm về phía mình.
Mất đi chàng, nàng không thiết sống nữa. Sự đau khổ dằn vặt cùng những hoài niệm về chàng đều như đang giằng xé nội tâm nàng từng khắc.
Nàng nhảy từ tường thành xuống tự vẫn.
Lưu phủ.
Nàng bật tỉnh, mồ hôi ướt đẫm, gió lạnh thoảng qua khiến toàn thân nàng bỗng run lên bần bật, nước mắt đã lăn từ lúc nào nàng không hay biết.
Vốn là mơ, nhưng sao lại chân thật như vậy? Nàng lại bật khóc lẩm bẩm:
"Chàng từng chết vì ta sao?"
A Âm vội vã chạy vào, lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, lo lắng khuyên nàng:
"Tiểu thư, người đừng như vậy nữa, A Âm sợ lắm. Tiểu thư hãy dưỡng bệnh cho thật tốt, lão gia đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-khoi-duyen-tan-duyen-chi-ngo/2968078/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.