Thủy Mộ Vân nhìn Thủy Dạng Hề, trong mắt nổi lên ngàntầng sóng cuồn cuộn, từng đợt sóng mới mênh mông, nhất thời im lặng hỏi ôngtrời. Đây là nữ nhi của hắn, ngày hôm nay nhìn thấy, hắn đã biết nàng thôngminh đến cỡ nào, cặp mắt kia linh động, trầm tĩnh, tựu như khi còn bé loại lộra một cổ linh khí (năng lực thần kỳ),thật sự là đã trưởng thành. Nhưng là, .. . . . . Hắn ở trong lòng nặng nề thở dài, mạnh mẽ kềm chế thanh âm đangrun rẩy, nói: “Hừ, quan tâm ngươi? Đó là dĩ nhiên, ta vẫn nhớ được mẹ ngươi bởivì ngươi mà chết, ngươi nói ta có nên hay không là người canh giữ tâm tư củamình, còn ngươi. Ta đối với ngươi như thế nào, tin tưởng mười mấy năm qua tronglòng ngươi phải hiểu rõ mới đúng. Ngươi sẳn lòng hay cam chịu, đó cũng làchuyện của ngươi. Bất quá, ta nhắc nhở ngươi một câu, muốn bình an sốngsót, thì nên ít tự cho là thông minh đi, có biết câu thông minh quá sẽ bịthông minh hại không.” Nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
Thủy Dạng Hề trên khóe miệng giương lên, mặc dù lờicủa hắn rất vô tình, lạnh nhạt, nhưng là, nàng vẫn nghe ra sự quan tâm ở trongđó, đây chính là cái gọi vô tình nhưng lại hữu tình đi. Cảm giác như thế, thậttốt.
Thủy Dạng Hề đang muốn xoay người vào nhà, lại nghethấy một tiếng cười khẽ quen thuộc, quay đầu nhìn lại, không phải là Thủy GiácHiên thì là ai, nàng cười nói: “Nhị đệ sao rãnh rỗi đến trong viện của ta vậy?”Đối với cái đệ đệ này, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-he/173862/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.