Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Ngươi và mẹ ngươi, rấtgiống nhau. Chẳng qua là, mẹ ngươi quá mức dịu dàng, đến nỗi rơi vào cảnhhồng nhan bạc mệnh. Nàng chỉ hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh bình an sống hết cảđời này, không có sóng không tranh đấu.”
“Không có sóng không tranh đấu, a, ta cũng hi vọng nhưthế. Nhưng là tựa hồ đó chỉ là một hy vọng xa vời. Đang ở trong vòng nước xoáy,làm sao có gió êm sóng lặng để sống hết một đời. Chính nàng còn không thể, thìnên biết, ta cũng không thể nào. Chỉ hy vọng, có thể cố hết sức bảo toàn mìnhthôi.” Thủy Dạng Hề rất có cảm động nói.
Trung niên nam tử kia nhìn Thủy Dạng Hề, nói: “Ngươiquả thật thông suốt. tuổi còn nhỏ, đã có cảm xúc như vậy. Cho dù bản thân ngươikhông đủ sức để giải quyết những chuyện ngoài tầm tay, nhưng ngươi hiểu biếtthế, mẹ ngươi cũng an lòng mà yên nghỉ.” Hắn mang vẻ mặt vui mừng.
“Cậu chuẩn bị đưa ta đến nơi này, cũng không phải chỉnói những cái này sao.” Mặc dù không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, nhưng,nàng tin tưởng hắn ánh mắt sẽ không gạt người, tình cảm của hắn cũng sẽ khônggạt người.
Hắn khẽ mỉm cười: “Dĩ nhiên.” Hắn lấy ra một hộp gỗnhỏ hình thoi, rất tinh sảo, đưa cho nàng. Ý bảo nàng mở ra.
Nàng nhẹ nhàng nhận lấy cái hộp đưa tay lên mở khóa,bên trong là một viên thuốc màu trắng, lớn cở như đầu ngón tay cái, hoàn toàntrong suốt đáng yêu. Còn có một cái nhẫn, làm bằng bạc tinh khiết, mặt ngoàithế có khắc một đóa Mẫu Đan sinh động như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-he/173859/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.