Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh của hắn rời đi, lầu bầu nóimột câu: “Chỉ cần ngươi mỗi ngày đều không đến làm ta sợ, ta liền rất tốt.”
“Nga? Phải không?” Nam Cung Ngự Cảnh quay đầu lại,cười nhìn nàng, “Ta sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Thủy Dạng Hề có chút sững sờ, thanh âm nhỏ như vậy màcũng nghe được, không phải là so với Thuận Phong Nhĩ còn muốn thính hơn sao?Trong lòng có chút không thích. Nàng không muốn tiếp thu quá nhiều thứ ởnơi này. Ngay từ lúc nàng tỉnh lại, biết được thân phận mình thì một khắc kia,nàng đã biết, từ nay về sau, cuộc sống sẽ có nhiều khó chịu. Nhưng nàng, đã tậnlực tránh khỏi liên lụy trong đó. Nàng đã nghĩ ở tại thế giới này, sống mộtcuộc đời thật tốt, vì bản thân mình mà sống một lần nữa, nhưng là, hiện nay,nàng đã là thân bất do kỷ. Mặc dù, vẫn không rõ rốt cuộc là như thế nào mà bịdây dưa vào đó, nhưng chuyện này tựa hồ đã là sự thật. Có lẽ, là do thânthể chủ nhân này, vẫn luôn nằm trong cuộc, chẳng qua vì mình một lòngmuốn trốn tránh mà thôi.
Ai, thôi, thôi, thôi, hiện nay, chỉ có thận trọng, đimột bước tính một bước vậy, và làm những chuyện bản thân cần phải làm cho cuộcsống. Nàng ở ngoài sáng, sự việc thì ở trong tối, huống chi, nàng cái gì cũngkhông biết, đành cứ như vậy mà chờ xem thôi.
Từ đó mấy ngày sau, Thủy Dạng Hề mỗi ngày trừ đọcsách, chính là ngủ, ăn cơm. Tựa hồ, rất chân thành để trải qua cuộc sống này.Trong viện, nàng phái người làm một cái xích đu, nàng thích đu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-he/173856/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.