"Ai? Là ai ở saulưng ám toán bản nội các?" Nam tử trung niên có chút hoảng sợ nhìn quanhbốn phía.
Thủy Dạng Hề đối với NamCung Ngự Cảnh cười: " Phượng ấn của Thái Hậu, cầm lấy mà không có chút íchlợi nào sao?." Hai mắt ý vị thâm trường chớp chớp, tay tùy ý vén là váymột chút, liền hướng người liên can đang chờ kia đi đến.
"Là ta, " tiếngnói thanh thiển như tuyết mùa đông, áo choàng da hồ tuyết trắng cùng băng tuyếtthiên địa tương liên, tựa như trở thành một khối.
Thủy Dạng Hề mạnbất kinh tâm* đảo qua mọi người đứng trên tuyết, giơ tay đem mũ áochoàng lông tơ trên đầu kéo về phía sau, lộ ra một đầu tóc đen vô câu vô thúc,khóe miệng vẫn là vậy, nếu có chăng hình như chỉ vô ý mà cười. Kẻ khác thấykhông khỏi tâm sinh ý sợ hãi.
*Mạn bất kinh tâm: khôngđểm xỉa tới
"Nương..." Haiđứa nhóc vừa thấy Thủy Dạng Hề, lập tức sửa bộ dạng ương ngạnh vừa rồi, rất làquy củ ở tại chỗ, cúi đầu không lên tiếng.
Thủy Dạng Hề đem nhuyễn kiếmtrên mặt đất giao lại trên tay Niên Niên, cúi đầu nhìn hắn: "Tự ý dùng vũkhí thì phải làm như thế nào?"
"Niên Niên biết sailầm rồi, cấm ăn ba ngày, lấy làm khiển trách." Niên Niên bĩu môi, trừngphạt như vậy đối hắn không khác là rất tàn khốc, phải suốt ba ngày không đượcăn thức ăn ngon trời ạ, ngẫm lại thiệt là muốn mệnh của hắn. Vốn định xin khoandung, nhưng nhìn dáng tươi cười không ngớt của nương nhà hắn mây trắng trêntrời đều đã ghen tị, hay là thôi đi. Càng ôn nhu thì càng nguy hiểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-he/1618937/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.