Hoàng hôn như máu, bao phủ cung điện lặng im, cổ kínhmà thiếu sức sống.
Từng mãng ánh sáng vàng rơi ở trên tầng tầng nóc nhà,hết nơi này đến nơi, nhàn nhã tự tại, như không người hỏi thăm.
Vạt áo lụa mỏng của nàng đảo qua đảo lại, bên trên cómột ít bụi cùng cành lá cũng bị gió cuốn đi lơ lững trên không trung.
"Vẫn là bộ dáng cũ" một tiếng thở dài mỏngmanh trong không trung, dáng người như chim yến bay lượn trên không, nhưtinh linh nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn.
Nhìn thái giám cung nữ năm này qua năm khác, ngày nàyqua ngày khác làm việc không hề cảm thấy phiền khi lặp đi lặp lại một loại côngtác, một loại phiền muộn khác thường xẹt qua trong lòng. Hoàng cung, thật làcái nhà giam hoa lệ. Không chỉ giam thân người , càng giam lòng con người.
Năm tháng qua đi, không thay đổi chỉ có người cùng vớilòng ham thích, thay đổi chính là cung điện kia ẩn ẩn lưu lại tiếc nuối cùngtang thương.
Ai, đây cũng là việc không thể làm gì khác được.
Mũi chân điểm nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước dừng trênnóc nhà của Thừa Kiền điện, áo tím nhẹ nhàng uyển chuyển, tách biệt mà độc lập.Tựa hồ như cửu thiên tiên nữ hạ phàm.
Phía chân trời, mặt trời vẫn chưa hạ xuống hết, nhưngThừa Kiền điện đã sớm đèn đuốc sáng trưng.
Từng hàng từng hàng đèn cung đình xâu thành chuỗi, thẳngđến nội điện. Chỗ ở của hoàng đế cùng người khác thật là không giống nhau a.
Đèn hồng mê li, làm mắt người ta hoa cả lên, cước bộdo dự qua lại trù trừ. Năm năm, hết thảy có như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-he/1618929/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.