Thủy Dạng Hề vừa thấy làhắn, thì có chút sững sờ: "Đã trở lại? Nhanh như vậy? Không đùa giởn thêmmột tí sao?" Thật đúng là thần tốc, nàng nghĩ ít nhất hắn cũng sẽ đuổitheo tên kia thiệt nhiều vòng chứ.
"Kỳ thật không có gìđể đùa giởn." Nam Cung Ngự Cảnh chỉ bình thản nói. Sau đó lập tức đi vàotrong phòng, liền cầm chén trà của Thủy Dạng Hề ởtrên bàn thản nhiên mà uống.
Hoa Nhiên thấy Nam CungNgự Cảnh tiến vào, đã sớm đi đến cửa lui ra ngoài. Có tam hoàng tử ở đây, đâucòn chỗ cho bọn họ nữa?
Thủy Dạng Hề nhìn hắn, cóchút kinh ngạc, nói: "Đó là chén ta đã uống qua, để ta bảo bọn họ pha chongươi chén khác rồi mang đến..."
Trải qua một khoảng thờigian ở chung, Thủy Dạng Hề biết Nam Cung Ngự Cảnh cũng giống nàng, có chút tínhthích sạch sẽ. Bình thường đồ vật của mình đang dùng tuyệt đối sẽ không chophép người khác đụng vào, nếu như bị người khác chạm qua , tuyệt đối sẽ khôngdùng nữa. Bởi vì họ cảm thấy bẩn. Mà nay, Nam Cung Ngự Cảnh cứ thế trực tiếpuống chén nước của nàng, nàng cũng không cảm thấy gì, cùng lắm thì đổi lại mộtly khác, nhưng mà Nam Cung Ngự Cảnh thì không thấy vậy...
Chỉ nghe Nam Cung NgựCảnh đáp: "Không, không cần." Hắn đứng lên đem Thủy Dạng Hề ôm vàotrong ngực, đầu gác ở trên vai của nàng, lẩm bẩm nói: "Bởi vì là Hề Nhi đãdùng quá , cho nên, không bẩn. Mọi thứ của Hề Nhi ta đều thích."
Hai tay ôm Thủy Dạng Hềcàng thêm buộc chặt, giống như nếu buông lỏng ra, nàng sẽ biến mất không thấytăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-he/1618889/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.