Chuyện đột nhiên rút quân khỏi biên giới hai nước Thần – Nguyên khiến các triều thần bất bình vô cùng. Các đại thần liên tục dâng tấu xớ, xin xuất quân lại ra biên cương, chuẩn bị âm ưu xâm lược Nguyên quốc.
Hàn Băng ngồi trên ngai vàng, tay đã nắm chặt tấm nệm bên dưới, tức giận vô cùng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
Tả thừa tướng bước lên, kính cẩn cúi đầu. “Muôn tâu hoàng thượng, thần thiết nghĩ nên chuẩn bị kế hoạch xâm lược Nguyên Quốc. Nguyên quốc đã phải hạ nước phái xứ giả sang đây chứng tỏ bên đó đã không còn đủ điều kiện nghênh chiến. Xin hoàng thượng đừng bỏ lỡ thời cơ này mà hãy nhanh chóng thu phục Nguyên Quốc.”
Hàn Băng chán nản lắc đầu. Y đối với mấy việc chém giết này đều không có hứng thú. Y chỉ muốn sao để bình ổn thiên hạ, dân chúng an cư lập nghiệp. Nhưng mấy tên đại thần này lại luôn hồi đòi đánh. Y cũng không biết phải làm thế nào. Y không thể một mình chống lại các triều thần. Tuy y là vua, nhưng thế lực tập trung trong tay lại không có bao nhiêu. Trong đám triều thần đã rục rịch vài người nhòm ngó ngôi báu. Hành động thiếu suy nghĩ có thể khiến mạng y khó giữ chứ chưa nói ngôi báu này được giữ yên. Trước y có một mình thì không sao, nhưng giờ hắn còn Hạ Mẫn cùng hài tử. Làm gì cũng phải suy đi nghĩ lại. Tính mạng của hai người họ đều nằm trong tay y.
“Ái khanh thử suy nghĩ xem, đánh hay rút chúng ta sẽ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486542/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.