Hạ Mẫn nằm trên giường, ấn đường khẽ cau lại. Hàn Băng thì đang lúi húi dưới đuôi giường giúp hắn xoa bóp chân.
“Mẫn, ngươi đỡ hơn chưa?” Y ân cần hỏi.
Hắn gật đầu. “Khỏi rồi.”
Y ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Mẫn, khổ cực ngươi.”
Chưa đợi hắn đáp lại, cánh cửa phòng đã bật mở. Hàn Lân không chú ý nhiều chạy nhanh đến trước giường hắn.
Hạ Mẫn chỉ kịp đưa tay kéo chăn lên che lấp cái bụng đã hơi nổi của mình.
Hàn Lân cười. “Mấy hôm rồi không gặp ngươi. Hạo Triệt, ngươi vẫn khoẻ chứ.”
Hàn Băng ngồi cuối giường cau mày nhìn cả hai.
“Ta vẫn khoẻ.” Hắn cười lấy lệ.
Hàn Lân nhanh chóng ngồi xuống bên giường, quay mặt vào Hạ Mẫn hỏi thăm cười đùa.
Hàn Băng nơi góc giường tức muốn xì khói. Tên Hàn Lân kia quả thật vẫn tiếp tục dụ dỗ Hạ Mẫn, lại còn không coi y ra cái gì. Từ lúc vào đến giờ, người kia vẫn chưa hỏi thăm y. ‘Dám không để ta vào mắt. Coi ta xử ngươi kiểu gì.’ Hàn Băng kéo cao ống tay áo, giơ chân, một cước đá bay tên kia xuống đất.
Hàn Lân vẫn chưa hiểu gì lắm. Ngồi dưới đất ngơ ngác. Lúc bấy giờ hắn mới biết ở đuôi giường có người. Lại còn là tình địch của hắn nữa.
Hàn Băng lao lại ôm Hạ Mẫn rồi liếc mắt Hàn Lân. “Ngươi dám khinh thường ta.”
Hàn Lân từ sau lần chết hụt chẳng sợ gì cả, phủi đuôi áo, đứng dậy đối diện cùng Hàn Băng. “Ta không có khinh thường.”
“Vậy sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486521/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.