Hàn Băng quay đầu. Nam tử một thân y phục đỏ chói, nước da trắng ngần, tóc đen buông dài phía sau, vương vấn che hờ một bên mắt. Mắt bên kia cũng không có nhìn thẳng mà nhìn xuống dưới, để lộ ra chiếc mi dài cong. Trên tay còn cầm theo quạt giấy, cuối quạt treo một mảnh ngọc bội trắng nho nhỏ nhìn thật quen mắt.
Hàn Băng có chút sững người. “Hạ… Hạ Mẫn.”
Người đó từ từ ngẩng mặt lên.
Nhìn thấy đôi mắt kia, y chợt tỉnh mộng. Có thể dáng người người này giống hắn, nước da này giống hắn, đôi môi này giống hắn, cử chỉ trang phục có thể giống hắn, nhưng ánh mắt tuyệt đối không giống. Mắt Hạ Mẫn sâu hơn, long lanh hơn. Thoáng nhìn qua có thể lạnh lùng nhưng nếu nhìn thật sâu, lúc nhìn y trong ánh mắt luôn tràn ngập yêu thương.
Y chán trường quay đi chỗ khác. “Ngôn Kỉ Hàn, ngươi làm gì ở đây?”
“Bẩm hoàng thượng, ngài phải chăng giờ này đang rất tò mò xem ai thực sự là nội gián Nguyên quốc phái sang.”
Y cười nhạt. “Lòng trẫm tự rõ.”
Hắn không nói gì thêm, đứng lặng lẽ một bên cùng y ngắm bầu trời.
“Ngươi còn chưa về?” Y nhíu mày.
Hắn cũng cười nhạt. “Hoàng thượng cũng vẫn đang đứng ở đây.”
Y nhìn hắn không đáp, cẩn trọng đánh giá qua con người kia một vòng. Hắn là quan mới nhận chức, làm quan chưa quá nửa năm, nhưng lại luôn lấy được lòng người. Nhan sắc tuy có phần kém xa Hạ Mẫn nhưng mị lực tuyệt đối không thua một phân. Tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486498/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.