(Chương này có diễn trùng tiết tử. Nhưng đương nhiên k giống tiết tử.)
Bầu trời bắt đầu sáng lên. Phía chân trời phía đông, vài tia nắng ấm áp bắt đầu le lói. Vạn vật vẫn chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng lạ thường.
Trong căn phòng chứa củi, ánh sáng nhàn nhạt qua ô cửa sổ ở góc phòng, chiếu lên người nam nhân tuyệt mĩ nằm ở đó.
Hạ Mẫn đau đến thần trí bất minh, hắn đã đau cả đêm qua rồi mà hài tử vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra.
Sẽ không phải khó sinh chứ?
Hắn thở dốc, dừng chút đẩy chiếc bụng nhô cao nặng nề.
Lần đầu tiên trong đời, hắn sợ cụm từ này.
Hắn nghe rất nhiều. Nữ tử khó sinh rất khó bảo toàn tính mạng chính mình cùng hài tử.
Hắn không phải loại tham sống sợ chết. Chỉ là bây giờ hắn không thể chết. Hắn phải sống để cứu vãn tình hình, chỉ cần chưa thực sự tham chiến, hắn ắt có cách ngăn cuộc chiến.
Còn hài tử, hài tử không thể gặp chuyện được. Hắn đã dành cho hài tử quá nhiều tình cảm rồi, gần như có bao nhiêu yêu thương cùng nhung nhớ người kia hắn đều dồn lên cho hài tử. Chính vì vậy, hài tử càng không thể gặp chuyện gì.
Hắn thở dốc, từng đợt đẩy bụng. Hài tử, nếu con hiểu nỗi lòng ta, hãy mau chóng đi ra. Ta… cầu con.
—–
“Hoàng thượng.” Lý công công đứng một bên lo lắng. Hàn Băng đã thức cả đem dài rồi. Y cần nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi thượng triều.
Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486483/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.