(Chương này có diễn trùng tiết tử. Nhưng đương nhiên k giống tiết tử.)
Bầu trời bắt đầu sáng lên. Phía chân trời phía đông, vài tia nắng ấm áp bắt đầu le lói. Vạn vật vẫn chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng lạ thường.
Trong căn phòng chứa củi, ánh sáng nhàn nhạt qua ô cửa sổ ở góc phòng, chiếu lên người nam nhân tuyệt mĩ nằm ở đó.
Hạ Mẫn đau đến thần trí bất minh, hắn đã đau cả đêm qua rồi mà hài tử vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra.
Sẽ không phải khó sinh chứ?
Hắn thở dốc, dừng chút đẩy chiếc bụng nhô cao nặng nề.
Lần đầu tiên trong đời, hắn sợ cụm từ này.
Hắn nghe rất nhiều. Nữ tử khó sinh rất khó bảo toàn tính mạng chính mình cùng hài tử.
Hắn không phải loại tham sống sợ chết. Chỉ là bây giờ hắn không thể chết. Hắn phải sống để cứu vãn tình hình, chỉ cần chưa thực sự tham chiến, hắn ắt có cách ngăn cuộc chiến.
Còn hài tử, hài tử không thể gặp chuyện được. Hắn đã dành cho hài tử quá nhiều tình cảm rồi, gần như có bao nhiêu yêu thương cùng nhung nhớ người kia hắn đều dồn lên cho hài tử. Chính vì vậy, hài tử càng không thể gặp chuyện gì.
Hắn thở dốc, từng đợt đẩy bụng. Hài tử, nếu con hiểu nỗi lòng ta, hãy mau chóng đi ra. Ta… cầu con.
—–
“Hoàng thượng.” Lý công công đứng một bên lo lắng. Hàn Băng đã thức cả đem dài rồi. Y cần nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi thượng triều.
Y im lặng nhìn trời. Chính y cũng không rõ mình đang ngắm cảnh hay nhớ người kia nữa. Y đã nhìn chân trời một đêm ròng rồi. Và y vẫn chưa có ý định dừng lại.
“Bẩm hoàng thượng…” Thấy y không đáp, Lý công công lại một lần nhắc lại. “Cả đêm nay người đã không chợp mắt chút nào. Giờ vẫn chưa đến lúc thượng triều. Kình mong hoàng thượng..”
Y không quy mặt lại, chỉ lấy tay ra hiệu.
Lý công công thấy vậy cũng đành im lặng rồi từ từ lui khỏi đó.
Hàn Băng nhìn mảnh trời hồng rực trước mắt, trong đám mây chính giữa, một mảnh mặt trời đỏ ối chậm rãi nhô cao.
Y đã nghĩ rất nhiều đêm nay. Y có tìm ra đáp án của một câu hỏi mà y nghĩ mãi không ra: Vì sao Hạ Mẫn rời xa hắn về Nguyên quốc?
Y còn thứ gì không thể làm hài lòng hắn? Y còn thứ gì không tốt? Thần quốc này cũng là quê hương của hắn. Vậy sao hắn lại rời đi, không một lời hẹn trước, trở về bên kia.
Hạ Mẫn, ngươi đã từng thật tâm yêu ta chưa? Hay tất cả chỉ là giả dối?
—–
Hạ Mẫn đau đến chết đi sống lại. Cả đời y chưa bao giờ đau đớn đến như vậy. Y cố nén đau, đưa tay lần mò ra phía sau kiểm tra huyệt khâddu. Địa phương luôn khó mở miệng kia nay đã xả ra như một chiếc động lớn, thỉnh thoảng máu pha nước ối lại ồ ạt trào ra.
Không khí quanh phòng tản mát mùi kinh khủng. Dạ dày hắn bị chèn ép đến khó chịu không thôi.
“Hàn Băng.” Hắn bất giác thốt ra hai chữ. Hắn không rõ chính mình tại sao lại như vậy.
Lại một chợt đau đớn đánh úp, hắn nắm chặt một tay, tay kia dồn sức đẩy bụng.
“Hàn Băng” Cầu ngươi, ta cần ngươi ở bên.
—–
“Bẩm hoàng thượng, người đi tìm kiếm rốt cục đã trở về.” Công công cúi gập người, tâu với vị hoàng đến tuyệt sắc trên long kỉ.
Hạo Tuấn có chút khẩn trương. “Cho hắn vào.”
“Tuân lệnh hoàng thượng.” Công công lùi ra xa, một hắc y nhân tiến đến.
Thân ảnh phía dưới khẽ run rẩy. “Bẩm hoàng thượng… Vẫn chưa.”
Nghe thấy lời kia, y thực sự sinh khí, cần gạt giấy ném xuống phía dưới. “Một lũ vô dụng, có tìm một người cũng tìm không ra.”
Tất cả cùng đột loạt quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy.
“Tìm lại cho trẫm.”
“Thần… Thần… sẽ… cố gắng… mong bệ hạ bớt giận.”
Y nghiến răng, chỉ tay ra bên ngoài. “Cút hết.”
Mọi người trong cung run sợ, chưa đến nửa khắc sau đã không còn một ai bên trong.
Tay hắn xiết thành quyền, đấm mạnh xuống bàn. “Hạ Mẫn, ta không tin ta không tìm nổi ngươi.”
—–
“A– hô… hô…” Hạ Mẫn liều mạng ép thai. Hắn mệt mỏi, mệt mỏi đến cực điểm. Cả người hắn vô lực vô cùng. Hắn không thể làm được. Hắn không thể tiếp tục sinh hài tử được nữa.
“Hoàng thượng, gió đã lên. Người cũng nên lánh vào bên trong kẻo ảnh hưởng đến long thể.” Lý công công lo lắng không thôi.
“Trẫm muốn xem mặt trời lên.”
Bốn tháng qua đi, y đã hiểu. Hạ Mẫn không còn là người y yêu thương, mà hắn đã trở thành một phăàn cuộc sống của y. Như một thói quen, y không thể quen với việc mất hắn, dù chuyện đó đã lâu đến thế nào.
—–
Hạ Mẫn đang đau đớn bỗng kêu lên kinh hãi. Có một thứ gì đó đang cố sức dãy dụa tìm đường ra trong cơ thể hắn. Vật thể đó chậm rãi đi qua khung xương chậu. Đau đến nỗi hắn tưởng như có người đem hắn xé đôi.
Đau, thực sự rất đau.
Không biết bao nhiêu giọt nước mắt cùng mồ hôi cứ như vậy thi nhau chảy xuống.
—–
Hàn Băng bỗng chợt nhớ ra có một lần, nằm trong lòng, Hạ Mẫn có khẽ rủ rỉ vào tai y: “Hàn Băng, ta luôn cảm giác ngươi là mặt trời, còn ta là mặt trăng. Dù đuổi thế nào cũng không kịp, chỉ có thể đứng ngắm ngươi từ xa, lấy thứ mộng tưởng xem là thật.”
Y cười nhạt. Hạ Mẫn, ta với ngươi có điểm nào giống mà ngươi lại so sánh vậy? Mặt trời, mặt trăng… Ha ha. Ta thấy chính ta mới là mặt trăng còn ngươi là mặt trời. Có người đuổi theo đối phương cũng là ta đuổi.
—–
“Hư… hô hô… Ách—” Hạ Mẫn cắn chặt môi, chiếc khăn tối qua đã sớm bị hắn nhổ bỏ.
Đầu hài tử kẹt giữa huyệt khẩu không thể ra cũng chẳng thể vào khiến hắn khó chịu không thôi. Một tia đau đớn hoà lẫn kinh hỉ ánh lên trong mắt hắn. Phải, rất nhanh thôi, hắn sẽ được gặp hài tử ngày đêm mong chờ.
—–
“Lý công công. Trẫm biết ngươi vẫn luôn ở ngoài đó.”
Lý công công biết mình bị lỗ, cúi đầu bước ra.
“Ngươi nói xem, mặt trăng và mặt trời, quy ra thứ nào đuổi theo thứ nào?”
Lý công công sững người, lão chưa bao giờ nghĩ hoàng thượng lại hỏi vấn đề này.
Hàn Băng cười. Hạ Mẫn, ngươi nói đúng. Hoàng cảnh bây giờ ta thật giống mặt trăng, còn ngươi là mặt trời.
——
“Hư… Ách–”
Hạ Mẫn nắm chặt chút rơm phía dước tay. Cố lên. Sắp được rồi. Chỉ còn một chút, một chút nữa. Hắn thở dốc, gồng người, quyết dùng tất cả sức lực dồn cho một lần này.
“A—”
Hắn vô lực ngã lên đống rơm phía sau, bàn tay buông lỏng ra, môi cũng thả lỏng.
“Oa… Oa…”
Vật nhỏ đầy máy giữa hai chân hắn khóc lớn. Hài tử của hắn đã bình an ra đời.
Sau khi bài trừ cuống rốn ra khỏi cơ thể, hắn muốn ngất đi, nhưng vì hài tử mà một lần nữa lấy lại thanh tỉnh. Đỡ thắt ngồi dậy, hắn cắt cuống rốn cho hài tử, rồi qua loa dọn dẹp cho bản thân. Cầm lên vài mảnh vải, hắn lau chùi cho hài tử. Mười đầu ngón tay, mười đầu ngón chân, hắn không đếm sót một cái nào. Nước mắt hắn không kìm được nữa mà tuôn trào. Khuôn miệng khả ái này thật giống với Hàn Băng.
Tích Chiêu, phải, từ giờ con sẽ tên là Tích Chiêu.
Tích Chiêu… con là nhi tử của Hạ Mẫn cùng Hàn Băng. Hắn thơm lên cái má đỏ hỏn của hài tử.
—–
Hàn Băng nhìn trời. “Từ cổ chí kim, người ta đều nghĩ mặt trăng đuổi theo mặt trời, nhưng lại không biết rằng ở phương diện nào đó, chính mặt trời cũng đuổi theo mặt trăng.” Nói rồi y quay lưng bước đi.
Phía sau, mặt trời đã nhô cao, không gian sáng bừng. Ngày mới đã thực sự bắt đầu. Đăng bởi: admin
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]