Chương trước
Chương sau
Hàn Băng ngồi trên bàn trà, rót cho mình một chén trà chậm rãi uống. Một cung nữ dắt theo hài tử đã được tắm rửa sạch sẽ đến trước mặt y.

Y buông tách trà ngắm hài tử, tại sao, trên đời lại có thể có đứa trẻ khả ái đến thế kia? Hắn càng nhìn càng nghĩ đến Hạ Mẫn lúc nhỏ, quả thực rất giống nhau. Y với tay vẫy hài tử lại.

Hài tử chạy qua trước mặt y. Ôm hắn một lần thật chặt, cảm nhận thân thể hài tử thật ấm áp mà nở nụ cười. Hài tử được mặc một chiếc áo lông nhỏ xinh xắn, bên trong là chiếc áo gấm đỏ. Thực sự, so với Hạ Mẫn lúc nhỏ, hài tử chỉ có khả ái hơn chứ không có kém.

“Bá bá, bao giờ người có thể dẫn con đi tìm phụ thân.”

Hàn Băng nghe đến đây lại có chút không đành. Tiểu quỷ khả ái thế này ai nỡ để đi mất chứ. Y xoa xoa bụng nhỏ. “Đợi lấp đầy cái bụng nhỏ này đã. Đi!” Y bế bổng hài tử, đặt nó lên bàn ăn. “Ăn nào.” Y cần chiếc bánh nhỏ đưa cho nó.

Bàn tay xinh xinh nhận lấy chiếc bánh, nhìn một hồi rồi đưa lên miệng cắn, nhai thêm một chút. “Thật ngon quá.” Hai mắt nhỏ híp lại óng ánh.

Hàn Băng cũng cười. Y chưa bao giờ hứng thú với tiểu hài tử đến vậy. Véo yêu má nó, y cười. “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

—–

Hạ Mẫn bước qua lại trong nhà. Lòng hắn thật nóng như lửa đốt. Hài tử đã đi từ sáng rồi mà vẫn chưa thấy về. Không được. Không được để hài tử gặp chuyện. Hắn tóm lấy chiếc dù cũ ở góc phòng, chạy ra ngoài tìm hài tử.

—–

Trời đã tối.

Kỉ Hàn vén rèm đi vào bên trong. “Thần thiếp Ngôn Quý phi tham kiến hoàng thượng.”

Hàn Băng đang dồn toàn lực chú ý lên người hài tử mới thu được này, cũng chẳng để ý có người xuất hiện.

Y tươi cười, đút bánh cho tiểu hài tử.

Ngôn Kỉ Hàn Lại một lần nữa hành lễ. Hàn Băng cũng không chuyển ánh mắt qua hắn. “Bình thân.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Hắn đứng dậy lại bên bàn, chăm chú nhìn hài tử, trong lòng nổi lên chút ghen tị cùng ác cảm. “Hoàng thượng, nghe chừng ngài thích nhi tử.”

Hàn Băng im lặng.

“Vậy phải chăng cũng nên hảo hảo suy nghĩ một chút.”

Y vẫn tiếp tục im lặng.

“Hoàng thượng phải chăng…”

Y chưa đợi hắn nói xong, một tay bế bổng hài tử lên đi ra ngoài. Cũng may, trời chưa nổi tuyết.

Hàn Băng cũng nhân cơ hội này kiểm tra một chút kiến thức của hài tử. Quả nhiên không phải hài tử bình thường! Mới nhỏ vậy mà đã nằm lòng những bộ sách mà không phải ai cũng hiểu được.

Y trong lòng khẽ khen ngợi. Nếu nó là nhi tử của y, về sau ắt là một vị vua anh minh. “Sao con biết những thứ này vậy?”

“Phụ thân dạy con.”

Hàn Băng một lần nữa kinh ngạc. Phụ thân của hài tử này cũng không phải là một người hiểu biết bình thường.

“Vậy còn mẫu thân?”

Hài tử lắc đầu. “Con không có mẫu thân.”

Hàn Băng cười. “Vậy phụ thân con họ gì?”

Hài tử lắc đầu. “Con không biết.”

Hàn Băng kinh ngạc. “Vậy tên phụ thân con?”

Hài tử tiếp tục lắc đầu. “Con không biết.”

Bỗng một tiếng động không hẹn vô duyên chen vào cuộc nói chuyện. Hàn Băng ôm hài tử quay lại phía tiếng động.

Cả thân y một đợt trấn động mãnh liệt.

Hài tử dãy khỏi lòng y, lao lại bóng người phía xa, hô lớn. “Phụ thân!”

Hai người vẫn nhìn nhau, mặt đối mặt.

Hàn Băng không dám tin vào mắt mình. Người trước mặt của hắn có phải là…

“Hạ Mẫn!” Y hô lên. Tiếng nói chất đầy những nhớ nhung cùng yêu thương.

Người kia nghe vậy không nói không rằng, cúi xuống ôm hài tử, quay đi. Phía dưới chân, một mảnh cành cây khô bị dẫm gãy ra làm đôi.

Y vẫn chưa thực sự hoàn tỉnh. Cảm giác mất đi rồi lại có này thực sự làm y muốn phát điên. Không được, không thể để hắn đi. Y cố lấy lại tỉnh táo, lao lại kéo người kia quay lại.

Đôi mắt nâu thăm thẳm như nước hồ, trong như trời thu, lấp lánh tựa ngàn vì sao.

Đôi mắt này, thực sự y nhớ đến phát điên dại.

Còn cả khuôn mặt này, so với bốn năm trước quả nhiên gầy hơn nhiều.

Hắn chỉ khoác một lớp y phục trắng mỏnh manh, cả thân hình vì thế cũng lộ ra vẻ gầy ốm.

Y thực sự đau lòng đến chết, một tay kéo hắn, ôm cả hai người kia vào lòng.

Hạ Mẫn đang đi tìm kiếm thì nhìn thấy một bóng nam nhân ôm hài tử của mình. Hắn lại gần, không may đạp phải một cành khô khiến người kia quay lại. Nhìn thấy thân ảnh đó, bao nhiêu tủi hổ, oán hận cùng nhung nhớ không hẹn mà đồng loạt dâng lên. Hắn không muốn gặp người kia, đã nói là suốt đời suốt kiếp không gặp, vì sao lão thiên lại cố ý trêu ngươi đem người kia đến trước mặt hắn. Hắn ôm nhi tử quay đi. Không muốn nhìn người kia thêm nữa. Nhưng chưa đi được bao xa, hắn lại bị kéo lại, rơi vào lồng ngực rắn chắc của một nam nhân.

Hắn muốn giãy ra nhưng chính mình lại không nghe theo chỉ huy của ý chí, cứ như vậy mà dựa vào vai người kia, đem bao nhiêu tủi thân hoá thành nước mắc trào ra.

Chính hắn cũng không phải nữ tử. Hắn cũng không phải loại dễ khóc. Trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng như vậy, hắn còn không khóc. Cớ sao mới chỉ có vậy mà lệ đã tràn mi.

Bốn năm… Nói ngắn thì không ngắn, nhưng nói dài cũng không dài.

Hắn đã phải sống rất khổ cực. Lý lão bà mất, chỉ còn hắn cùng nhi tử nương tựa vào nhau mà sống. Lắm lúc hắn chỉ ước có người kia bên cạnh, giúp hắn, cùng nhau chăm sóc nhi tử. Hắn muốn nói thật nhiều, thật nhiều. Nhưng người kia trước mặt lại không biết nói gì cả. Tất cả đều nghẹn ứ trong họng.

Hàn Băng cảm nhận hơi ấm trong lòng, yên bình nhắm mắt hưởng thụ cảm giác là chỗ dựa cho ai đó.

Hài tử trong lòng hết nhìn phụ thân rồi lại nhìn bá bá mới gặp. Cớ sao hai người họ lại ôm nhau?

“Hoàng thượng!” Kỉ Hàn nhìn cảnh ba người bọn họ như vậy không khỏi kinh hãi.

Bị gọi giật mình, Hàn Băng buôn hắn ra, nhưng tay vẫn nắm chặt tay người kia không cho hắn đi, bất chợt y cảm thấy thức gì đó, cúi đầu xuống nhìn, nơi ngón cái của hắn, chiếc nhẫn y tặng vẫn toả ánh sáng lấp lánh. Y mỉm cười hạnh phúc, Hạ Mẫn vẫn yêu y. Y chậm rãi quay lại nhìn khuôn mặt kinh hãi của người kia. Các đại thần cùng Lý công công nghe tiếng hô đồng loạt chạy ra, nhìn thấy Hạ Mẫn không khỏi kinh hách.

Lý công công không tin vào mắt mình, sau một hồi tiếp nhận, lão mới vui mừng mà lắp bắp. “Sứ giả… Sứ giả Nguyên quốc, Hạo… Hạo Triệt vương gia!”

Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn, không được, Hạ Mẫn không thể làm sứ giả. Hắn không thể là vương gia gì gì đó. Hắn phải là của y, của một mình y vĩnh viễn. Y mất hắn một lần rồi, không thể để có lần thứ hai.

“Không phải Hạo Triệt vương gia.” Hắn nhìn Hạ Mẫn.

Hạ Mẫn cũng kinh ngạc nhìn y. Y rốt cuộc đang định làm gì?

“Đây là Hạ công tử. Hạ Mẫn tiếp chỉ.”

Hạ Mẫn vẫn chưa hiểu gì, nhưng chân tay vẫn lóng ngóng mà thả hài tử ra quỳ xuống.

“Trẫm phong ngươi làm Lăng Thần phi, lấy hiệu Lăng Mẫn, từ nay ngự tại Hạ Chi cung. Lập tức chuẩn bị tiến cung.”

Hạ Mẫn bị dọa đơ người.

Các đại thần nháo nhác. “Bẩm hoàng thượng, việc này tuyệt đối không thể. Tiền lệ xưa nay chưa từng có.”

Y liếc mắt nhìn lũ triều thần. Đưa tay kéo hài tử. Nếu đây là nhi tử của Hạ Mẫn thì chắc chắn cũng là nhi tử của y. Y cầm tay nó, nhìn sâu vào trong con ngươi trong vắt. “Đây là nhi tử của trẫm cùng Thần phi nương nương. Lấy tên Hàn Minh, hiệu Thịnh Kiên, là đại hoàng tử của Thần quốc chúng ta.”

Các đại thần càng phản đối kịch liệt. Lý công công đã hiểu ra mà cúi đầu. Kỉ Hàn xiết chặt bàn tay.

Đối với đám đại thần, Hàn Băng chỉ buông một câu. “Ai phản đối mai nộp lại áo quan, dắt theo gia quyến ba đời lên pháp trường đợi trẫm.”

đập bàn anh rất bá. Cái này đánh dấu giai đoạn chuyển tiếp lên tra công của anh. Đăng bởi: admin
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.