“Vô lễ.” Cung nữ bên cạnh lập tức lên tiếng.
Kỉ Hàn lúc này mới trấn tĩnh, giơ tay đẩy người ở trên mình ra. Hắn lúng túng mà đứng dạy, phủi qua y phục. “Chúng ta đi.” Không nói hai lời, hắn một mạch rời khỏi.
Cung nữ lần lượt bước qua người hắn. Lúc này hắn mới hoàn tỉnh, bối rối đứng dậy, chính mình còn quyệt nhẹ trên bờ môi mà xao xuyến.
Hắn đi một lúc, gặp cái bóng nhỏ rắc rối mà reo lên. “Đại hoàng tử!”
Hàn Minh quay lại, nhìn thấy người kia mà mất hứng, nhanh chóng trốn sau Hàn Lân. Nó giật giật góc áo. “Thúc thúc!”
“!” Hắn quay ra, bắt gặp một người đang hớt hải chạy về phía đó.
“Tham kiến Nguyên quốc nam hậu.”
“Bình thân.” Hắn nhìn người kia rồi lại nhìn Hàn Lân một hồi.
“Lâm phu tử.” Giọng trẻ con nũng nịu vang lên.
“Đại hoàng tử, mau hồi phủ học bài.”
“Không!” Nó phe phẩy cánh tay Hàn Lân. “Thúc thúc, con muốn chơi diều.”
Hàn Lân nhíu mày, cúi xuống bế nó lên rồi đi về. Đến nơi, hắn thấy cái bóng vàng đang qua lại thật nhanh trong sảnh.
“Tham kiến hoàng thượng.” Lâm phu tử cúi đầu hành lễ.
Hàn Băng nhìn thấy ba người lập tức đón lấy Hàn Minh từ tay Hàn Lân, tét mông nó mấy cái. “Tại sao lại trốn đi chơi?”
Không mặt non nớt nhìn y một lúc. “Con không muốn học.”
Hàn Băng còn muốn nghiêm trị nó nhưng Hàn Lân từ sau đi đến vỗ vai hắn. “Ngươi chẳng phải hồi bé cũng chuyên gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486448/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.