Hiền phi nghe tin Hạ Mẫn được tha lỗi vui mừng vô cùng. Cả những tin tức khác nàng cũng không để tâm, chỉ nóng lòng muốn qua coi xem hắn thế nào. Đang lúc lao đến Hạ Chi cung thì nàng đột nhiên đi qua Hà Kỉ cung, bị mùi hương nơi này níu chân.
“Hồng nhi, hoa này là gì mà thơm vậy?” Hiền phi tò mò chạy lại.
“Bình thân, mau nói ta một chút.” Nàng thật nóng lòng. Nghĩ thầm trong bụng rằng Hạ Mẫn sẽ rất thích mùi hương này đây.
Hồng Nhi có vẻ bối rối không muốn nói.
Hiền phi nắm tay nàng, ánh mắt có chút khẩn cầu.
“Bẩm nương nương…”
Hiền phi nhanh tay rút xuống một cái trâm cài tóc, đặt vào tay nàng khẽ gật đầu.
Nàng ngó trước sau một hồi, nghiêng đầu nói thầm với Hiền phi cái gì đó. Nghe xong, Hiền phi hết mực vui mừng rời đi, còn phân phó Tiểu Huỳnh đi đâu đó. Đợi ướp hương xong, nàng sẽ đến thăm Hạ Mẫn.
Hai người cứ như vậy rời đi, không để ý phía sau, Hồng nhi nhìn cây trâm, môi vẻ ra điệu cườii.
Hiền phi cho Tiểu Huỳnh đi thu thập hoa, rồi ướp cho đến khi cả y phục đều thơm nức mới rời đi.
“Khụ.” Nghe câu này từ miệng một nữ nhân, hắn quả thực nhịn không được giật mình mà sặc trà.
Nàng dịu dàng vuốt lưng hắn. “Ta… xin lỗi.”
“Ân, không sao.” Hạ Mẫn đỏ mặt, hành động có chút mất tự nhiên. “Y phục nàng… hôm nay thật thơm.”
“Ngươi thích không?” Nàng đắc ý cười vang.
“Đương nhiên rồi.”
“Mau, ăn đi không nguội. Nàng đặt chiếc bánh nho nhỏ vào tay hắn. Hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động trên khuôn mặt hắn.
“Ân, ngon.”
“Vậy mai ta lại đến.”
—–
Kỉ Hàn mơ màng tỉnh dậy. Thấy nơi này quả thực không phải là phòng của mình. Trần nhà cũng khác xa. Hắn đập mạnh mấy phát vào đầu. Đầu hắn quả thực đau như búa bổ, thần trí mơ hồ, thân thể rã rời như vừa vớt từ dưới nước lên. Hắn cựa người, cảm giác có gì đó không đúng thật không đúng bèn nâng chăn lên một chút. Bên dưới, toàn thân hắn xích loã, trên đùi non còn để lại một dòng dịch trắng ngà. Là ai? Là ai? Hắn vò đầu, cảm giác mình sắp phát điên đến nơi. Nhớ đến những trận mây mưa tối qua mà không khỏi cảm thấy hổ thẹn, chính mình nhổm lên nhặt lại y phục, thay đồ, nhanh chóng rời khỏi đây một chút.
—–
“Lâm phu tử.” Hàn Minh gào thật lớn gọi hồn người kia quay về.
“Ân?” Y giật mình quay ra nhìn nó.
“Phu tử rốt cuộc là có dạy hay không?” Nó phồng má. Bao nhiêu hôm mới có một hôm nó ngoan ngoãn ở lại học thì phu tử của nó cứ như người mất hồn. Hỏi nó không phát hoả làm sao được.
“Có… Đọc tiếp nào.”
Nó nhìn người kia, đập mạnh quyển sách xuống bàn cao giọng thông báo. “Ta đi chơi đây.”
“Khoan!” Y chưa kịp nói gì cái bóng nhỏ đã chạy đi mất. Lại thấy chính mình không có tâm tư dạy học nên cũng không đi tìm nó về.
—–
“A!” Hạ Mẫn bật dậy, trên trán lấn tấm mồ hôi.
“Sao vậy?” Hàn Băng bên cạnh lo lắng hỏi.
Hắn thất thần một lúc, rồi mới lắc đầu đáp qua loa. “Không… Chỉ là… giật mình.”
Hàn Băng nhíu mày, động đến hắn một thân đầy mồ hôi không khỏi lo lắng. Mới đầu xuân, không đến mức nóng như vậy chứ. Y giúp hắn lau qua cơ thể, thay bộ y phục mới. Từ lúc rời lãnh cung về đây đã một tháng, Hạ Mẫn có dấu hiệu xuống sức nghiêm trọng. Ban đêm hay mê sảng rồi giật mình tỉnh giấc. Ban ngày thì toàn thân đau mỏi rã rời. Y giúp hắn xoa bóp quanh người một hồi. Hạ Mẫn có chút bất an. Hài tử trong bụng một tháng này đột nhiên trở nên rất kì lạ. Ban ngày nếu không vô duyên vô cớ đạp cho hắn đau đớn không thôi thì sẽ là không động đậy dọa hắn bao lần sợ hãi. Triệu thái y có nhiều lần qua khám, nhưng chẩn đi chẩn lại vẫn không chẩn ra bất cứ bệnh gì. Tất thảy đều quy cho thai tức bất ổn, kê đơn thuốc dưỡng thai. Quả thực việc này quá mức kì lạ đi.
——
“Hồng nhi.”
“Vâng thưa nương nương.”
“Mọi chuyện vẫn suôn xẻ?”
“Vâng thưa nương nương. Suôn xẻ hơn rất nhiều dự tính.”
“Tốt.”
——
Hôm nay Hàn Băng phải thảo triều muộn. Đã chiều tà rồi mà chưa thấy hắn qua cung. Hạ Mẫn ngồi nhìn điểm thâm thở dài. Hôm nay thân thể hắn hơi bất hảo một chút, muốn cùng Hàn Băng tâm sự một hồi. Nhưng chính là đợt cả ngày cũng không thấy hắn quay lại.
“Này là đệ đệ hay muội muội vậy?” Nó áp cái đầu nhỏ vào bụng hắn nghe ngóng.
Hắn lắc đầu, nụ cười trở nên hiền hoà. “Phụ thân cũng không biết. Con thích muội muội hay đệ đệ?”
“Cả hai đều hảo… Chỉ cần là em con thì tất cả đều hảo.”
“Ân…” Hạ Mẫn cười, xoa xoa mái tóc tơ.
“Phụ thân, bao giờ con có thể nhìn thấy đệ đệ?”
Hạ Mẫn tính nhẩm, cũng tầm hai tháng nữa đi. “Ừ… Tầm…” Hắn chưa nói xong, bụng đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội. Hắn nhăn mặt, cúi xuống ôm bụng thở gấp.
“Phụ thân!” Hàn Minh cả kinh kêu lên. Tiểu An tử đứng ngoài nghe thấy cũng hớt hải chạy vào. Hắn nhìn thấy Hạ Mẫn không khỏi thất kinh. Không ai bảo gì, hắn một mạch chạy đi tìm Triệu đại phu.
Một lúc sau Triệu đại phu tới, dìu hắn nằm lên giường. Hàn Minh lúc này bật khóc liên tục. Nó chưa bao giờ thấy phụ thân đau đớn như vậy. Phụ thân sẽ không làm sao đi. Bỗng nó gạt nước mắt. “Con đi tìm cha.”
Hạ Mẫn kéo tay nó lại. “Không… không được… làm phiền… hô hô… cha con.” Một câu nói ngắn gọn vậy mà cũng bị đau đớn bẻ gãy ra thành nhiều đoạn.
Nó gật đầu nhỏ, lao vụt đi.
Triệu thái y đuổi tất cả ra ngoài, tiến đến cởi quần cùng hạ khố Hạ Mẫn. Lão thấy nơi riêng tư của hắn thỉnh thoảng lại trào ra một chút dịch không khỏi lo lắng.
Hạ Mẫn một thân mồ hôi, cảm nhận cơn đau dưới hạ thân rất giống lần sinh Chiêu nhi. Trong lòng hắn thực sự sợ hãi. Hài tử mới bảy tháng. Không có lẽ nào… Đăng bởi: admin
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]