Editor: QingWei
Mây trôi không ngừng, thủy triều lên xuống, vật đổi sao dời, năm trăm năm sau —-
Dì nói năm trăm năm đối với bà là chẳng có gì, nó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi.
Đại sư phụ nói năm trăm năm đối với người chính là điều người quan tâm nhất, hoa đào người trồng phía trước cửa sổ khi còn là một tiểu hòa thượng có còn nở hoa mỗi năm khi gió xuân về không. Có chàng trai ngây thơ nào trèo lên cây hái hoa đào xuống để tặng lấy lòng nữ tử mình thích hay không.
Nhị sư phụ nói năm trăm năm như một giấc mộng Nam Kha*, trong mộng người vẫn là một chú nai nhỏ, sống trong khu rừng người thích, tiếng mưa rơi tiếng gió thổi biến cả khu rừng thành một màn diễn tấu, nắng sớm dừng chân trên cỏ tươi còn đọng sương, ánh nắng giương oai chiếu xuyên qua từng tán cây rậm rạp, chim chóc tung cánh bay về từ trong đêm.
*Giấc mộng Nam Kha-南柯一梦: chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một giấc chiêm bao.
Tam sư phụ nói năm trăm năm qua, người chỉ quan tâm đến cái giỏ lưng của mình, không biết bên trong nó đầy đủ mọi thứ hay không, cái giỏ lưng của người chứa đầy các loại thảo mộc khác nhau, người dùng những thảo dược đó để chữa bệnh cho mọi người ở khắp thế gian, nhìn nụ cười của họ hé ra từng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-dinh-tam-sinh-de-su/2440695/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.