Editor: QingWei
Thiếu niên trước mắt cười có chút ngốc, ngốc đến mức khiến Lý Thanh La xót xa, bàn tay muốn sờ chóp mũi hắn giống như ngày trước, giận dữ mắng hắn ngốc quá, nhưng nàng giật mình nhớ hắn đã không còn là đứa trẻ của ngày đó, tay nàng đờ giữa không trung giây lát, nàng hạ tay xuống.
Ngồi cạnh hắn, hắn rõ ràng đã cao hơn nàng một cái đầu.
Sự trầm mặc này làm Lâu Sanh Ca cảm thấy bất an, hắn sợ thời gian ba năm sẽ làm bọn họ không thể quay về thân mật khắn khít như xưa, thế nên, hắn thao thao bất tuyệt nói về những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua.
Mới đầu, Lý Thanh La vẫn có thể tập trung lắng nghe, nhưng tiên khí trong người đang dần tiêu tán khiến nàng càng lúc càng tập trung không nổi, việc trước mắt là tìm cách lấy lại dạ minh châu trong người Lâu Sanh Ca.
Lý Thanh La đẩy đẩy Lâu Sanh Ca, ngắt lời hắn: “Tiểu Lâu, bây giờ ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, người cũng trở về ngủ đi, ngày mai lại nói với ta.”
Nói xong còn cố ý vỗ vỗ mặt hắn.
Lâu Sanh Ca mới nhớ giờ đã khuya, hắn miễn cưỡng đứng dậy, sau khi đứng dậy còn quay đầu cảnh cáo: “Lão sư, sau này người không được lại biến mất đâu đấy.”
“Biết rồi.” Lý Thanh La nhướng mày.
Đi được vài bước, Lâu Sanh Ca chạy lại, vùi đầu vào đầu gối Lý Thanh La, nói: “Lão sư, ta xin lỗi, lần đó đã không tin người.”
Lý Thanh La tay đặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-dinh-tam-sinh-de-su/2440664/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.