Chương trước
Chương sau
Cùng sóng thủy triều truy đuổi tuyệt đốilà một loại nhất thành bất biến, hơn nữa trò chơi đơn điệu đến cực điểm, nhưng bất kể là người lớn hay trẻ con, đã đến bờ biển cũng không tự chủ được mà cùng nó truy đuổi một phen.Khương HồngLăng từ nhỏ sinh hoạt tại đô thị trong rừng, khó có được cơ hội đến bờbiển, cho nên cho dù cô cũng đã ở bờ biển dân túc ở lại gần nửa thángrồi, mỗi lần tới vẫn như cũ đến bờ biển thì vong ngã cùng sóng biểnngoạn đến mệt mới bằng lòng đi về.

Mệt mỏi quá.

Khi trong đầu của cô hiện ra loại cảmgiác này thì ngay sau đó xuất hiện là ba chữ :Anh Ngôn Nghiễm, bởi vìkhông biết khi bắt đầu từ đâu, ý nghĩ tìm Anh Ngôn Nghiễm sẽ không sainày sớm sâu thực trong lòng.

Anh Ngôn Nghiễm đâu?

Cô nháy mắt mấy cái, rung đùi đắc ý tìm kiếm thân ảnh quen thuộc cao ngất kia .

A! Tìm được rồi! !

Cô mở ra bộ pháp hướng thân ảnh kia chạy tới, đang trên nửa đường đột nhiên một chút ngừng lại, sau đó chậm rãi ngưng tụ lại mày, đồng thời, một cỗ ngay cả mình cũng không hiểu cảmgiác dần dần lan tràn tới thân.

Chị gái này từ đâu xuất hiện , vì saoAnh Ngôn Nghiễm muốn giúp các chị ấy chụp ảnh, bọn họ quen biết sao? Vìsao Anh Ngôn Nghiễm cho tới bây giờ không từng giúp cô chụp ảnh — lạigiúp người khác chụp ảnh, hơn nữa lại lần nữa không để ý tới cô?

Nhớ tới lần trước Anh Ngôn Nghiễm khôngđể ý tới hậu quả của cô, Khương Hồng Lăng sắc mặt nhất thời như làtrường kỳ ốm đau ở giường bệnh hoạn, tái nhợt dọa người. Cô chạy đi chạy như điên, trong nháy mắt nhằm phía Ngôn Nghiễm mà chạy tới, tự thân sau gắt gao nắm ở hắn.

Thình lình xảy ra va chạm, thiếu chútnữa đánh rơi bảo bối máy chụp ảnh trong tay , hắn lửa giận đầy mình,cúi đầu thiếu chút nữa chửi ầm lên, lại bị phía sau đột nhiên truyềnđến thanh âm của đột nhiên chấn động ——

“Không. . . . . . Muốn. . . . . .”

Anh giống xúc điện giống như bay nhanh xoay người, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng không thể tin.

” Hồng Lăng?” Cô vừa mới thật sự mở miệng nói chuyện sao? Hay là hắn nghe nhầm?

“Không cần.” Khương Hồng Lăng ôm thật chặc anh nói nhỏ.

Ông trời, thật sự! Cuối cùng cô mở miệng!

“Không cần cái gì?” Anh thật cẩn thận cúi đầu hỏi.

“Không cần không để ý tới ta, ta sợ, ô. . . . . . Ta tìm không thấy đường, không ai, ô. . . . . . Đều không cóngười, ta sợ. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . .”

Cô rốt cục vẫn đem áp lực dưới đáy lòngnửa tháng này đến sợ hãi cùng sợ hãi khóc lên, Ngôn Nghiễm hai tay vâyquanh cô, cảm giác tảng đá lớn treo ở trong lòng đã được gở xuống, côkhông thể áp chế nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Ách. . . . . . Thực xin lỗi, chúng ta. . . . . .”

Giọng của Ngôn Nghiễm bỗng nhiên nânglên ánh mắt Lãnh Mạc chặt đứt đi nhìn cô gái một chút sau đó vội vàngngồi xổm người xuống ở trên bờ cát viết xuống một chuỗi con số.

“Đây là số điện thoại của tôi, sau khirửa ảnh chụp xong làm phiền báo một tiếng, tôi sẽ trả tất cả chi phícùng địa chỉ gửi cho anh.” Nói xong, cô cùng bốn cô gái khác bước nhanh rời đi.

Lười hao tâm tốn sức đi nhớ kia xuyếncon số, Ngôn Nghiễm tùy tay nhấn một cái máy chụp ảnh, nhiếp hạ này consố sau, liền đem hạng nặng tâm lực đặt ở trước người khóc đến giống tiểu oa nhi thiên hạ trên người. Nhưng nói trở lại, số tuổi của cô thật sựcũng xác thực chỉ là tiểu nữ oa mười tuổi .

“Tốt lắm, đừng khóc, đừng khóc, Anh Ngôn Nghiễm đáp ứng em, về sau vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không không để ý tới em được không ﹖”Anh ôn nhu trấn an.

Thấy cô vẫn tiếp tục khóc , dường nhưphi khóc đến tận thế không thể giống nhau, Ngôn Nghiễm nghĩ rằng, có lẽcô thật sự cần tốt như vậy tốt phát tiết một phen, liền không hề ratiếng.

“Em cũng muốn vậy.”

Không biết qua bao lâu, trước ngực hắn đột nhiên toát ra một câu như vậy ngữ mang nghẹn ngào trong lời nói .

“Cái gì? ﹗”Anh trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng mà đem cô từ trước ngực mình đẩy ra một khoảng cách, cúi đầu hỏi.

” Em cũng muốn vậy.” Tiếng nói nghẹn ngào lại lần nữa vang lên, Khương Hồng Lăng mút lấy cái mũi hồng đến không được nói.

“Muốn cái gì?”

” Em cũng muốn chụp ảnh.”

Ngôn Nghiễm sửng sốt.”Chụp ảnh?”

Cô nhanh chóng lau trên mặt nước mắt nước mũi, dùng sức gật đầu.

“Đúng, Em cũng muốn chụp ảnh. Vì saoanh đều chụp người khác, không chụp cho em?” Cô tràn ngập lên án ý tứhàm xúc kháng nghị nói.

“Anh không có nói không chụp cho em.” Anh vội vàng thanh minh.

Nghe thấy câu trả lời của hắn, KhươngHồng Lăng nhất thời tươi cười rạng rỡ. Cô lại thân thủ dùng sức ở trênmặt lau vài cái, sau đó lại gẩy tóc.

“Như vậy có thể chứ?”

“Cái gì có thể chứ?” Ngôn Nghiễm bị cô hỏi liền sửng sốt.

“Chụp ảnh nha, Anh không phải muốn giúp em chụp ảnh sao?” Bị nước mắt tẩy trôi qua một đôi mắt sáng trát nhatrát , rất thiên chân.

“Em nói là hiện tại?”

Khương Hồng Lăng dùng sức gật đầu.

Anh do dự nhìn hai mắt sưng thành haihột đào, mũi hồng giống như mông khỉ, trên gương mặt như trẻ con củanàng sau một trận lau lung tung, nước mắt, nước mũi, cát dính thành mộtkhối, quả thực là một mảnh hỗn độn. Anh không nhịn được nhếch miệng cười lắc đầu.

“Ô. . . . . . Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ô. . . . . .”

Wow a, nói như thế nào khóc sẽ khóc ﹖

“Anh không có lừa em.” Ngôn Nghiễm chạy nhanh che dấu tươi cười nói, nhưng ——

“Ô. . . . . . Anh gạt em, ô. . . . . .”

” Anh không có lừa em, anh. . . . . . OK, anh lập tức giúp em chụp ảnh, lập tức giúp em chụp ảnh, em đừng khóc được không?”

“Thật sự?”

Tính ta phục rồi ngươi có thể đi? Anhkhông tiếng động ở trong lòng hô, cầm lấy máy chụp ảnh nhanh chóng điềuchỉnh tiêu điểm, rồi sau đó”Rắc tra” một tiếng, cửa chớp đã thành côngthu lấy hé ra khóc sau đích mặt. Lại đến. . . . . .

Wow a, tốc độ sắc mặt cô thay đổi thậtđúng là không phải bình thường mau, nhưng lại có thể bày ra đủ tư thế để cười đau cái bụng, Ngôn Nghiễm nhịn không được tràn ra một chút cười,cô quả thực đúng là một thiên tài rồi ﹗

Tràn đầy ý cười, Anh chụp lại tất cảnhững tư thế buồn cười của Khương Hồng Lăng, với ý xấu rằng sau này cóthể lấy ra giễu cợt….

Rắc tra! Rắc tra ﹗ rắc tra. . . . . .

Sau khi lấy ảnh chụp ra, Anh đột nhiênphát hiện ngoại trừ mấy pose buồn cười ra, vẻ mặt cô thế mà lại sinhđộng đến làm cho hắn không khỏi muốn gia tốc ấn nút chụp tiếp !

Đây là chuyện gì xảy ra? Tình hình nhưthế rất ít phát sinh, trên thực tế, duy nhất một lần làm cho anh xúcđộng mãnh liệt nhấn play mà dừng không được, đó là phát sinh lúc Anhmười ba tuổi chụp xem ra thời điểm đoạt giải nhiếp ảnh.

Cho dù cảm thấy không thể hiểu được, Ngôn Nghiễm ngón tay vẫn nhấn play không có dừng lại, nhưng là phim ảnh sẽ hết nha ——

Ai, xem ra chỉ có thể ngày mai lại tiếp tục .

☆☆☆

Ngày mai hồi phục thị lực, ngày mai dữ dội nhiều?

Không nghĩ tới trên đường mua mấy cuộnphim, cũng đang trong lúc vô tình thấy ở nông thôn khó gặp điện thoạicông cộng, liền quật khởi gọi điện thoại ý niệm trong đầu báo bình an,lại không biết nhưng lại sẽ làm chính mình bị chửi thành đầu heo.

Ngôn Nghiễm tâm tình quả thực gần như phát hỏa.

Thật sự là một đám xen vào việc củangười khác hỗn đản! Bọn họ chết tiệt chụp ảnh không chụp ảnh, làm chigọi điện thoại đến nhà hắn đi quan tâm cái di chứng gì nha? Khiến chohai nhà Trần hiện tại cũng biết hắn phạm phải chuyện tốt, nhưng lại cứkhăng khăng anh là chạy án mới không dám về nhà, cho nên chống án khôngcó hiệu quả cũng tội thêm ba cấp!

Thật sự là mẹ hắn S mở đầu, T kết cục!

Trong điện thoại anh là hết đường chối cãi, nhưng sự thật cũng có thể chứng minh hết thảy đi?

Bởi vậy, từ trên đường trở lại dân túcsau đó anh lập tức đóng gói hành lý hướng chủ nhà Chu tiên sinh, chu phu nhân nói lời cảm tạ cũng cáo biệt sau đó lập tức mang theo Khương HồngLăng lên đường về nhà.

Trên đường, trên xe lửa giờ phút này,Ngôn Nghiễm hướng cô phục vụ mua lon cola, sau khi mở ra đưa cho KhươngHồng Lăng nhất kiểm hưng phấn, đồng thời vẻ mặt lấy lòng nhìn cô.

” Hồng Lăng, ngươi nói cho Anh Ngôn Nghiễm, Anh Ngôn Nghiễm đối ngươi được không?” Anh và tức giận hỏi.

Có thể uống cola, cô đương nhiên là gật đầu.

“Em nói cho Anh Ngôn Nghiễm, em thích Anh Ngôn Nghiễm sao?”

Một ngụm Cola vừa nuốt xuống, tâm tình tự nhiên đi vui vẻ hẳn lên, Khương Hồng Lăng dùng sức gật gật đầu.

“Vậy có thích nhiều không?” Ngôn Nghiễm trong đôi mắt lóe ra mưu kế.

“Nấc, thực thích.” Cô nhịn không được đánh nấc một cái, đồng thời trả lời.

“Thực thích là có nhiều thích đâu?”

“Ân, ” Khương Hồng Lăng nhận chân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tựa như thích cha thích mẹ vậy.”

Ngôn Nghiễm trong mắt nhất thời hiện lên vừa lòng, “Em nói cho Anh Ngôn Nghiễm, nếu có người hỏi ngươi, Anh Ngôn Nghiễm đối sử với em tốt không, ngươi sẽ trả lời như vậy sao?”

“Hảo.”

Thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy.

“Kia nếu có người muốn đánh Anh Ngôn Nghiễm…,thì em sẽ làm sao?”

“Vì sao có người ta muốn đánh anh?” Cô nháy đơn thuần mà không mổ hai mắt hỏi.

“Bởi vì bọn họ nghĩ đến Anh Ngôn Nghiễmđối với em không tốt, nhưng là Anh Ngôn Nghiễm đối em tốt lắm, hơn nữaem còn thực thích Anh Ngôn Nghiễm đúng hay không ﹖”

“Ân.” Cô lại dùng lực gật đầu.

“Cho nên, nếu có người muốn đánh Anh Ngôn Nghiễm lời mà nói…, em sẽ làm sao?”

Cô rất chân thành suy nghĩ hồi lâu, sau đó tiểu tâm dực dực lấy không xác định miệng hỏi: “Không cần đánh Anh Ngôn Nghiễm ﹖”

“Đúng, em nhất định phải nói không cần đánh Anh Ngôn Nghiễm.” Ngôn Nghiễm nhanh chóng gật đầu.

“Như vậy là được rồi sao?” Khương HồngLăng nhịn không được hỏi, cũng đem”Kinh nghiệm” nói cho anh biết. Trướckia mẹ Trương ở truy đánh anh Trương, mẹ ngay tại một bên kêu đừng đánh, kết quả mẹ Trương vẫn là đánh anh ấy.

Ngôn Nghiễm cười đắc ý mặt ở trong nháy mắt xụ xuống, khó có thể tin mình tại sao lại đột nhiên trở nên ngu xuẩn như thế.

Anh ngắm thực tế trí lực này chỉ có liếc mắt một cái nữ nhân mười tuổi, hoài nghi đoán , chẳng lẽ là bởi vì ởchung lâu cùng cô, cho nên bị lây bệnh ngây thơ? Thế nhưng thiên chânnghĩ đến dựa vào cô nói một câu “Không cần đánh Anh Ngôn Nghiễm ” là cóthể thay mình hóa giải nguy cơ.

Anh đúng là điên rồi!

Không được, anh phải tìm phương pháp xử lí tốt cùng lý do mới được.

Mày nhíu chặt, Ngôn Nghiễm tề tụ trênngười mười triệu vạn tế bào khổ tư giải quyết chi đạo, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể tứ lạng bạt thiên cân đem chờ ở trong nhà, tựmình nhằm vào cơn giận của hắn cấp hóa giải điệu đâu? Nhất là Tam ca này tòa tức giận phóng ra pháo.

” Anh Ngôn Nghiễm , em thật sự thựcthích anh nha.” Uống xong lon cola nghiêm chỉnh nói, Khương Hồng Lăngđánh cái nấc đâu rồi, thình lình xảy ra rất đúng hắn nói.

“Nha, anh đã biết.” Ngôn Nghiễm tùy ý lên tiếng, anh hiện tại thật sự không rảnh cùng cô nói chuyện phiếm.

” Anh Ngôn Nghiễm, anh yêu thích em sao?”

“Thích.” Anh vẫn như cũ thuận miệng trả lời.

“Kia. . . . . . Chờ em trưởng thành gả cho anh được không?”

“Hảo.”

“Thật sự? Chúng ta ngoắc ngoắc tay.”

“Ân.”

Ân lại không động tác, Khương Hồng Lăngngắm anh liếc mắt một cái, quyết định cố gắng cứu tế. Cô vươn hai tay,dùng sức đưa tay anh kéo lại đây, lại không nghĩ tới hiện tại “cô”cùng trước kia sức lực khá là khác biệt, kết quả là anh đau đớn nói xoakhửu tay, cũng gọi lại sự chú ý của anh.

“Làm cái gì?” anh nhịn đau, nhíu mi hỏi.

Khương Hồng Lăng tiếp tục từ động táccủa mình, thẳng đến hai ngón út của hai người giao nhau phác thảo,cũng phủ lên, che lên dấu tay sau đó mới ngẩng đầu, đối với anh lộ ranụ cười sáng lạn.

” Ngoắc ngoắc tay.” Cô trả lời.

“Ngoắc ngoắc tay làm cái gì?” Ngôn Nghiễm hoàn toàn ở trạng huống ngoại.

” Ngoắc ngoắc tay chờ em trưởng thành muốn gả cho Anh Ngôn Nghiễm.”

“Cái gì ﹖”Anh thiếu chút nữa từ trênghế nhảy dựng lên, trên thực tế anh cũng nhảy, chẳng qua nhảy đến mộtnửa, liền bị cô bởi vì tiếng kêu của anh to mà phóng đến ánh mắt,cường ngạnh ép ngồi trở lại trên ghế ngồi.

Anh thật cẩn thận nhìn cô gái một đôi ngây thơ mắt to đối với anh mỉm cười, không một chút phân tâm cẩn thận mở miệng.

“Em vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa xem được không?” Anh khẩn cầu.

“Chờ em trưởng thành muốn gả cho Anh Ngôn Nghiễm.” Khương Hồng Lăng phi thường hợp tác nói.

Ngôn Nghiễm nhất thời phảng phất hóathành người đá, trong chốc lát sau, anh tự tay nhẹ nhàng mà che ở lồngngực của mình, xác định trái tim không có bị sợ tới mức đình chỉ nhảylên sau, thế này mới chậm rãi lại cẩn thận mở miệng.

“Vì sao?” Anh hoài nghi chẳng lẽ mị lực của mình thật sự đến người phàm không thể chặn được, bằng không làm sao có thể làm một bé gái mười tuổi chờ không được muốn báo danh gả cho hắn trước chứ? trên mặt hắn nhưng là còn để lại một phen râu xồm nha!

Nhưng là cẩn thận suy nghĩ một chút, cô dường như không phải lần đầu tiên nói những lời này.

“Bởi vì em thực thích anh, mà anh cũng rất yêu thích em nha.”

Tiểu hài tử đơn thuần trả lời, Ngôn Nghiễm còn không phải thực yên tâm lại xác định.

“Cứ như vậy?”

“Ân.” Đầu nhỏ của cô dùng sức điểm một cái.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, yên lòng.Nếu quả thật chỉ là như vậy vậy thật tốt quá, bởi vì tiểu hài tử bìnhthường thích một kiện đồ vật thời gian dài nhất sẽ không vượt qua mộttuần, cho nên hoàn hảo hoàn hảo.

Lúc này, tr ên tàu cô phục vụ lại phụ giúp trên xe lửa buôn bán bán thương phẩm theo bên người đi qua, NgônNghiễm lập tức cản lại, cũng mua hết thảy có thể ở kế tiếp trong thờigian che lại Khương Hồng Lăng miệng ăn vặt, để ngừa chính mình khôngchịu nổi lại chịu kích thich trái tim đình chỉ nhảy lên.

Xe lửa vững vàng hướng Đài Bắc chạytới, Khương Hồng Lăng vô cùng cao hứng ôm ấp lấy một đống như là cả đời cũng ăn không hết ăn vặt, không hạp quá miệng cười a . Mà Ngôn Nghiễm đâu? Tắc tiếp tục thâm tỏa cặp kia mê người mày kiếm, khổ tư ứng phó như thế nào sắp đã đến chỉ trích, thậm chí là nắm tay. . . . . .

A di đà Phật, Phật tổ phù hộ.

Nhưng là, hiện tại lại đến thỉnh Phật tổ hỗ trợ có thể hay không đã quá muộn điểm nha?

☆☆☆

Xuống xe taxi, Ngôn Nghiễm mới đưa hànhlý từ phía sau xe dỡ xuống, thanh toán tiền xe, một nắm tay đã không nói lời gì hướng anh nghênh diện đánh lại đây, anh nhất thời nhãn mạo kimtinh, phân không rõ ai là ai.

Xoa xoa đầu, mở mắt ra, dẫn đầu rơi vào trong mắt là Tam ca xem ra giận không kềm được lòng , cùng với đứngcách anh không xa ngây ra như phỗng cái kia trương kiểm ——

Ai! Còn nói cái gì sẽ nói”Không cần đánh anh Ngôn Nghiễm ” , kết quả đây? Hoàn hảo anh không ngốc đến tin tưởng cô!

“Wey wey Wey, ngươi điên ư? Đừng lạiđộng thủ nha!” Mắt thấy Tam ca lại có động tác, Ngôn Nghiễm vội vàng lui về phía sau kêu to.

Đáng Ngôn Mặc lại thự nếu võng văn hướng anh từng bước tới gần.

“Ngươi nếu dám động thủ lần nữa đánh ta, cũng đừng trách ta xoay tay lại nha!” Thấy anh ta hoàn toàn bất vi sởđộng, Ngôn Nghiễm uy hiếp kêu lên.

Ngôn Mặc hoàn toàn không để ý tới, hắnđã bị này một số gần như nửa tháng thời gian lo lắng hành hạ đến mất đi lý trí! Trời biết, theo Ngôn Nghiễm hắn đồng học nơi đó nghe được sựkiện kia sau, tinh thần của hắn vẫn buộc chặt ở tùy thời tùy chỗ đều cóthể sụp đổ. Suốt hai tuần lễ rồi, hắn cơ hồ không có một người nào,không có một buổi tối nào không mơ thấy cô một người cô đơn, toàn thânbị thương tránh ở trong bụi cỏ khóc.

Một tháng sau sự kiện bình từ trong bệnh viện chạy trốn, ký ức còn như mới hôm qua, không nghĩ tới sự xa cáchnửa tháng mà thôi, Ngôn Nghiễm luôn mồm đáp ứng anh nhất định sẽ chiếucố tốt cho cô, thế nhưng lại để cho cô gặp được chuyện khủng bố như vậy, thậm chí còn chỉ có hơn chớ không kém.

Thật sự của anh là điên rồi! Điênquyết định bất chấp tất cả, anh cũng muốn đưa tên hỗn đản này đánh choba ngày không xuống giường được, hơn nữa bất luận kẻ nào đều đừng nghĩngăn cản hắn.

Anh đánh một hồi quyền ——

“Chờ đã ——”

“Phanh!” Không còn kịp rồi, cái thứ hai ngưng tụ nắm tay lại lần nữa hôn lên gương mặt tuấn mỹ của Ngôn Nghiễm.

“Ngươi đừng thật quá mức!” thân thủ che làm cho anh đau đến nhe răng trợn mắt, giận không kềm được rống to.

Ngôn Mặc không nói hai lời lại ra tay,Ngôn Nghiễm nghiêng người chợt lóe, lập tức còn lấy nhan sắc đưa lênmột quyền. Nhất thời, hai người đánh thành một đoàn.

“Không cần đánh anh Ngôn Nghiễm, khôngcần đánh anh Ngôn Nghiễm.” Khương Hồng Lăng sợ ngây người, phản ứng chậm N lần thì thào mở miệng liên thanh kêu, chính là không có người nghethấy.

Làm sao bây giờ? Vẻ mặt của cô bất lực cùng sợ hãi nhìn hai người trước mắt trong lúc đánh nhau, không biết làm sao.

Đột nhiên trong lúc đó, cô nhìn thấy mấy gương mặt quen quen, đó là. . . . . . Hai mắt của cô sáng ngời, nhấtthời nhớ lại đó là ba mẹ của anh Ngôn Nghiễm.

Tìm được cứu tinh, Khương Hồng Lăngkhông chút nghĩ ngợi lập tức hướng đường cái đối diện chạy vội mà đi,cô không chú ý tới, ngay tại lối đi bộ không xa, một chiếc xe chạy nhanh đột nhiên lao ra đến bên người của cô, nhất thời phát ra thanh âm bénnhọn sắp xếp gọn gàng, đồng thời ở trong thời gian ngắn như vậy

“Phanh!”

Một tiếng vang thật lớn, mọi người cùng kêu lên thét chói tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.