Một ngày sau, Tân Dực nhìn tập tài liệu in ra trước mặt, cuối cùng cũng đã nắm được tổng quan về khối tài sản của mình.
Lật qua loa vài trang, nàng khép tài liệu lại, cầm điện thoại lên và gọi một cuộc đi.
Luật sư đến rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã có mặt tại phòng bệnh.
Tân Dực đang thở oxy, dựa lưng vào đầu giường. Mu bàn tay trái trắng bệch đang truyền dịch. Nàng khẽ co chân, tay phải không mấy thuận tiện điều khiển máy tính bảng.
Tân Dực trông không được khỏe lắm, khuôn mặt mệt mỏi, buồn ngủ. Giai đoạn này nàng gầy đi rất nhiều, cổ tay gầy guộc đến mức như có thể gãy bất cứ lúc nào, làn da lộ ra ngoài gần như trong suốt. Vẻ yếu ớt, bệnh tật càng lúc càng nặng.
Nữ luật sư tự giác hạ giọng, sợ làm phiền người bệnh trên giường: "Tiểu thư Tân."
"Ừm?" Tân Dực ngước mắt lên, nở một nụ cười nhạt, giọng nói dịu dàng như gió: "Luật sư Tống, cô đến rồi."
Khoảnh khắc đó, như một đốm lửa bùng lên cuối cùng, vẻ ốm yếu quanh người nàng tan biến đi một nửa.
Luật sư Tống gật đầu, giọng vẫn rất nhẹ: "Bản hợp đồng mà cô cần, tôi cũng đã mang theo."
Tân Dực "Ừm" một tiếng, buông máy tính bảng xuống, đưa tập tài liệu đặt dưới gối ra. Giọng nàng không chút dao động, bình tĩnh như đang nói một chuyện không quan trọng: "Tôi muốn lập một bản di chúc."
Sau khi đọc rõ nội dung trong tài liệu, tay luật sư Tống run lên. Nhờ sự chuyên nghiệp, cô ấy đọc hết từng chữ, nhưng trong lòng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704597/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.